Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại

Chương 24: Thiếu niên của hắn đã chết



Tác giả: Chước Nhiễm

Edit: Sâm

***

"Không chỉ là đối tượng đính hôn, còn là loại sắp tổ chức hôn lễ rồi."

"Mẹ nó, tiểu O này nhìn xinh đẹp ghê, nghe nói là cậu ấm hào môn đã nghèo túng? Họ Lục có phúc thật đấy!"

"Đừng có nghĩ lung tung, chúng ta còn cần nó để dọa nạt tống tiền đấy."

Ngôn ngữ thậm tệ không ngừng lọt vào tai hắn, Lâm Không Lộc sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cuộn người lại luôn lùi về phía sau. Không biết một con dao nhỏ đã xuất hiện trong tay bị trói sau lưng cậu ấm từ lúc nào, vụng về cắt đứt sợi dây quấn quanh cổ tay mình.

Đây là cách Lục Từ đã từng dạy cậu ấm khi còn đi học, con dao nhỏ cũng là Lục Từ tặng. Khi đó cậu ấm đã ném nó một cách tức giận, lúc sau không biết vì lý do gì mà lại nhặt nó về.

Lục Từ nhận ra, nhưng hắn càng nhận ra đây cũng chính là con dao mà Lâm Không Lộc giả mang đến tòa để khai man.


Lục Từ đau đến tột cùng, con dao kia dường như không phải cứa vào sợi dây thừng mà đang cứa vào trái tim hắn.

"Tiểu Lộc..."

Hắn vươn tay muốn giúp, nhưng bàn tay lại xuyên qua cơ thể của cậu ấm. Đây chỉ là ký ức, hắn không thể làm gì được.

Kẻ bắt cóc gọi điện thoại cho "Hắn", nhưng không có số riêng nên chỉ có thể gọi đến quân bộ. Song trước khi gã kịp nói lời tống tiền, vì vấn đề quyền hạn bị từ chối chuyển tiếp mà cúp máy.

Một tên bắt cóc đến gần cậu ấm, nhéo cằm hung ác hỏi: "Số máy riêng của Lục Từ là gì?"

Cậu ấm cực kỳ hoảng sợ, đôi mắt ngấn nước, không dám giấu giếm, kinh hoảng nói: "766XXX, anh ấy nhất định sẽ đến cứu tôi, anh, mấy anh nói cho anh ấy biết, anh ấy sẽ đến, nhất định sẽ đến..."

"Tốt nhất là như vậy." Kẻ bắt cóc trực tiếp quăng ngã cậu ấm.


Cậu ấm bị lại ngã nhào dưới đất, đất cát làm y sặc đến mức ho dữ dội. Lục Từ vô thức đưa tay ra, nhưng vẫn không đỡ lấy được.

Điện thoại vang lên, lần này có người trả lời, nhưng nghe xong yêu cầu của họ thì lạnh giọng nói: "Chỉ là một kẻ ngu xuẩn muốn leo lên quyền lực sau khi nghèo túng, nói cưới cậu ta chỉ là đùa thôi. Một người không thiếu gì như tôi còn chọn cậu ta làm chồng chưa cưới? Mấy người tìm nhầm người rồi."

Nói xong, đối phương cúp máy, có gọi lại thế nào cũng không được.

Cậu ấm sững sờ, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi. Cậu ấm không ngừng lắc đầu, khóc nức nở nói: "Sẽ không, Lục Từ sẽ không không cứu tôi, anh ấy, anh ấy thích tôi..."

Lục Từ cũng sững sờ, hắn chưa từng nói như vậy. Thậm chí, hắn còn không nhận được cuộc điện thoại này. Sau khi phát hiện thiếu niên mất tích, hắn mới tự mình tra ra tung tích rồi lập tức sắp xếp đi cứu người.


Rất rõ, cuộc gọi của lũ bắt cóc không thực hiện được, tín hiệu bị chặn và chuyển tiếp, có người đang âm thầm thao túng tất cả.

Nhưng cậu ấm không biết, bọn bắt cóc cũng không biết. Tên cầm đầu sốt ruột lặp lại cuộc gọi, càng ngày càng mất kiên nhẫn, cuối cùng tức giận đập vỡ thiết bị đầu cuối, nói: "Chết tiệt, lãng phí thời gian, gϊếŧ con tin đi."

"Chờ đã, cậu ấm này vẻ ngoài không tồi, nếu không chúng ta 'ấy' trước..." Có người không cam lòng, đề nghị một điều đáng khinh.

Vài ánh nhìn ghê tởm nhanh chóng đổ dồn vào thiếu niên.

Lục Từ đã cực kỳ tức giận, nhưng hắn càng hoảng loạn hơn, biết rõ giờ có đứng trước mặt thiếu niên cũng vô dụng. Hắn hận chính mình, lại càng hận "Hắn" kiếp trước, vì sao không làm được gì, vì sao lại không đến kịp?
Có người bắt đầu đến gần, không biết thiếu niên đã cắt đứt dây thừng vào lúc nào, run rẩy đứng dậy, sợ hãi chĩa dao vào họ.

"Mấy, mấy người đừng có tới đây, nếu thật sự dám, Lục Từ sẽ không tha cho mấy người." Đến tận bây giờ, thiếu niên vẫn còn chờ đợi hắn sẽ đến cứu mình.

Mấy người cười nhạo, có người nói: "Tốn sức thế làm gì, nó là O, trực tiếp thả pheromone hướng dẫn là được."

Thiếu niên nghe vậy, hoảng hốt cắt đi tuyến thể, khờ dại cho rằng như vậy sẽ không bị pheromone khống chế, sẽ không có việc gì.

Vết máu lưu lại trên con dao, sắc mặt thiếu niên trắng bệch, nhắm nghiền hai mắt không dám nhìn.

Trái tim Lục Từ lại bị đóng đinh thật mạnh, đau đến mức thở không ra hơi. Hóa ra con dao dính máu thiếu niên đưa ra trong tòa án là như vậy mà có.
Thiếu niên yếu mềm sợ đau như thế, sợ máu như thế lại bị ép buộc thành như vậy. Nhưng khi hắn sống lại thì sao? Hắn còn nghi ngờ thiếu niên giả vờ sợ máu.

Lục Từ ôm chầm lấy thiếu niên, nỗi đau và sự hối hận tràn ngập khiến hắn không tài nào thở nổi. Hắn hy vọng biết mấy rằng hắn thật sự ở đó, thật sự có thể ôm lấy thiếu niên, vì thiếu niên mà ngăn chặn hết thảy thương tổn.

Nhưng hắn không có, vì sao hắn lại chậm chạp như vậy? Vì sao hắn không thể nhanh hơn?

Lũ bắt cóc không ngừng tiến về trước, thậm chí còn cười nhạo hành động của thiếu niên. Thiếu niên dường như hoàn toàn tuyệt vọng, cầm dao lao về phía kẻ ác, như con thỏ vọt vào bầy sói, ngông cuồng liều chết chiến đấu.

Có người nổ súng, máu tươi nở rộ như hoa, thân thể thiếu niên mềm nhũn mà ngã xuống. Lục Từ đưa tay muốn đỡ, nhưng đối phương xuyên qua tay hắn, rơi xuống nơi đất đầy cát bụi.
Thiếu niên ngã trên mặt đất, cặp mắt xinh đẹp vẫn ngơ ngẩn mà mở to, dừng lại ngay vị trí của hắn, mờ mịt, tựa hồ không hiểu vì sao hắn lại không tới cứu mình.

Thời gian như ngừng trôi, trái tim Lục Từ cũng chết theo thời gian.

Một người bước ra khỏi khu mỏ phía sau, vỗ một tràng pháo tay, cười nói: "Thật là xuất sắc, nhưng đáng tiếc, mấy người gϊếŧ nhầm một cục vàng rồi. Lục Từ thật sự rất thích cậu ta, thế này đi, để tôi giúp mấy người một việc."

Là Lộ Nhân Gia, quả nhiên là gã.

Lục Từ chậm rãi quay đầu, như thể cuối cùng đã sống lại, trong mắt hiện lên hận ý cùng lửa giận không thể kiểm soát. Hắn đột nhiên cảm thấy trước đây đã để cho người này chết quá dễ dàng, lẽ ra hắn nên để gã nhận đủ mọi loại tra tấn, để gã sống không bằng chết.
Lộ Nhân Gia đưa Kiều Lạc theo, thậm chí còn chuẩn bị sẵn những dụng cụ phẫu thuật. Người của gã nhanh chóng "cướp" thiếu niên từ tay Lục Từ, bắt đầu nhổ cấy tròng mắt, vân tay, rút máu, tạo mạch máu sinh học một cách có trật tự...

Họ thậm chí không để lại cho thiếu niên một di thể hoàn chỉnh.

"Ôi, Lục Từ yêu cậu như vậy, chỉ có cậu mới là vũ khí chống lại anh ta, có thể khiến anh ta sụp đổ, chủ động hiến tế. Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc, vì sao lại từ chối hợp tác chứ? Người đẹp xinh đẹp biết bao chứ." Lộ Nhân Gia có hơi tiếc nuối.

Lâm Không Lộc trong không gian hệ thống thấy cảnh này, "A" một tiếng: "Tự dưng cảm thấy ngược ghê. Lúc đó tôi chỉ mải trò chuyện với cậu, tưởng tượng về một cuộc sống về hưu tốt đẹp, không ngờ lại ngược như thế này."
0687: "..."

Nhưng chuyện từ chối hợp tác là thế nào?

Lâm Không Lộc cẩn thận nghĩ lại, chợt nhớ ra lúc ấy hình như có bạn học nhiều năm không liên lạc tìm y, nói Lục Từ hãm hại anh của y, hỏi y có muốn trả thù hay không.

Khi đó y cũng sắp đóng máy, hơn nữa nhiệm vụ cốt truyện cũng không viết mấy việc đó nên y cũng không để ý.

Hóa ra, những người đó là do Lộ Nhân Gia sắp xếp để tiếp cận y?

Tâm trạng Lâm Không Lộc rất phức tạp, lại nhìn về phía Lục Từ, buông tiếng thở dài: "Sắp biết gần hết sự thật rồi, tôi nên lên sân khấu nhỉ?"

Thế giới ý thức, Lục Từ đau đớn nhắm nghiền mắt, hắn không thể làm được gì, hắn không thể thay đổi được gì, hắn chỉ có thể nhìn di thể thiếu niên bị...

Chờ đã! Đây là ký ức của thiếu niên, vì sao lại có những chuyện xảy ra sau khi chết?
Không lẽ ——

Hắn hoảng sợ, bỗng xoay người, quả thực thấy Lâm Không Lộc đứng cách đó không xa, ngây người nhìn cảnh tượng này.

Quả nhiên, thiếu niên kiếp trước sau khi chết, ý thức vẫn chưa tiêu tan, thiếu niên nhìn thấy hết thảy.

Lục Từ không chịu nổi, bước lên trước, run rẩy nâng tay che mắt thiếu niên, nói: "Đừng nhìn, đừng nhìn..."

"Vì sao anh không đến cứu em?" Lâm Không Lộc ngơ ngẩn hỏi.

"Anh đến, đừng sợ, anh đến cứu em ra ngoài." Lục Từ ôm chặt y, giọng nói nghẹn ngào.

Lâm Không Lộc túm chặt tay hắn. Lộ Nhân Gia đã rời đi, Lâm Không Lộc giả giả vờ bị bọn bắt cóc trói lại, hạm đội của Lục Từ đã rất nhanh chóng đến cứu... Lâm Không Lộc giả.

Lục Từ đau tới cùng cực, dường như đã tê liệt cảm giác. Hắn đến chậm, hắn cứu một kẻ giả mạo, hắn cũng vì kẻ giả mạo mà hiểu lầm thiếu niên, hận thiếu niên...
Khi ấy hắn không biết, thiếu niên của hắn đã chết trong vụ bắt cóc, vĩnh viễn không trở về cùng hắn được nữa.

Nước mắt nóng bỏng rơi xuống chảy dài trên cổ thiếu niên, Lục Từ sững sờ. Thì ra ý thức cũng có nước mắt sao?

Lâm Không Lộc cười, nhưng cũng rơm rớm nước mắt, ngẩng đầu nhìn hắn: "Hóa ra anh thật sự đến cứu em, nhưng có hơi đáng tiếc..." Đáng tiếc em không chờ được.

Lục Từ lại ôm chặt lấy y, khẽ nói: "Không sao, lần này em đã chờ được rồi. Chúng ta về nhà, chúng ta về nhà được không?"

Lâm Không Lộc được hắn dẫn dắt, ngơ ngác mờ mị bước ra khỏi thế giới ý thức.

Trong phòng bệnh, đèn nhấp nháy trên thiết bị cuối cùng cũng đổi màu. Tống Thanh Hủ và cha Lâm, Lâm Sương Lạc đều thở phào nhẹ nhõm.

Cùng lúc đó, hai người trên giường bệnh cũng từ từ mở mắt ra.
Lục Từ quay đầu nhìn thiếu niên, Lâm Không Lộc cũng nhìn hắn. Hắn định đứng dậy ngay lập tức, Tống Thanh Hủ vội vàng ngăn lại: "Từ từ, mũ còn chưa cởi ra."

Cha Lâm và Lâm Sương Lạc liếc hắn một cái, phớt lờ hắn, cẩn thận tháo mũ cho Lâm Không Lộc.

Vừa rồi họ đã "Thẩm vấn" Lance và Miêu Miêu, biết đại khái những việc xảy ra giữa bọn họ.

Hóa ra ban đầu Lục Từ không thực sự muốn ở bên Tiểu Lộc nhà họ, mà là vì trả thù.

Tuy nhiên, Lance cũng không dám tiết lộ tất cả, nên cả hai không biết chuyện kiếp trước kiếp này, chỉ cho rằng Lục Từ trả thù Lâm Không Lộc vì năm đó đã coi thường hắn.

Cha Lâm và Lâm Sương Lạc dù sao vẫn thiên vị. Dù theo góc nhìn của họ, Lâm Không Lộc hồi đó đúng là đã đối xử quá đáng với Lục Từ, Lục Từ cũng chỉ có kế hoạch làm vậy chứ không thực hiện. Nhưng trong chuyện này, bọn họ vẫn đồng lòng nhất trí, giúp người thân bỏ qua lý lẽ.
Vả lại họ thấy, bây giờ Lục Từ cũng không chiếm lý đến vậy.

Nếu thật sự để ý đến chuyện năm đó, có thể hủy bỏ hôn ước. Người nhà Lâm cũng không phải người không hiểu đạo lý, có cần thiết phải trả thù ngược luyến cẩu huyết tình thâm gì đấy không? Thực sự nghĩ mình là Hận Hận, nhưng Tiểu Lộc nhà họ là Điềm Điềm chắc?

Đúng vậy, cha Lâm và Lâm Sương Lạc ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm, cũng xem 'Hận hải tình thiên'. Có điều hai người họ sẽ không thừa nhận, nói quản gia Lâm cứ bắt họ phải xem, họ bất đắc dĩ nên xem cùng thôi.

Lúc này, ánh mắt cha Lâm nhìn Lục Từ đã không còn là ánh mắt thưởng thức người con rể tương lai xuất sắc, mà là ánh mắt căm ghét và vô cùng tức giận của ba Điềm Điềm nhìn tra A trong 'Hận hải tình thiên'.
Lục Từ tháo mũ xuống, muốn tiến lên nắm tay Lâm Không Lộc, nhưng cha Lâm bỗng nhiên đứng chen giữa hai người, còn khụ một tiếng rất to.

Lâm Không Lộc & Lục Từ: "......"

Hai người đều tức khắc xấu hổ, đặc biệt là Lục Từ.

Cuối cùng Lâm Không Lộc giải vây, giả vờ ủ rũ nói: "Ba ba, con muốn nói vài câu một mình với anh ấy."

Cha Lâm tuy không vui, nhưng thấy con trai nhỏ đầu quấn đầy băng gạc, biểu tình chùng xuống, lại không đành lòng nên bèn đẩy xe lăn của cậu lớn, vừa ra ngoài vừa nói: "Vậy được, ba đi ra ngoài trước, nếu có gì xảy ra thì con phải mau gọi ba."

"Vâng." Lâm Không Lộc mím môi cười.

Sau khi mọi người ra ngoài, Lục Từ liền ngồi trước giường bệnh, lặng lẽ nắm chặt tay thiếu niên, một khắc cũng không nỡ buông ra.

"Tiểu Lộc..." Vừa mở miệng, giọng của hắn đã khản đặc, mang theo sự đau đớn và hối hận sâu sắc.
Lâm Không Lộc không rút tay về, mặc cho hắn nắm lấy, nhưng viền mắt đo đỏ, tủi thân nói: "Anh thật sự... chỉ vì trả thù mới ở bên em sao?"

"Không phải." Lục Từ lập tức lắc đầu phủ nhận, nhưng lắc rồi lại cứng đờ, nói khẽ: "Thật sự xin lỗi, lúc đầu anh hiểu lầm em, đúng là anh đã từng có suy nghĩ như vậy. Nhưng thực sự chỉ là lúc ban đầu, về sau khi ở bên em, không, khi còn chưa ở bên em, đã từ bỏ rồi."

"Là vì người giả mạo em?" Lâm Không Lộc hỏi.

"Anh sai rồi, là mắt anh mù." Lục Từ nắm tay y, sắc mặt hối hận khổ sở, tiếng nói khàn khàn: "Tiểu Lộc, tha thứ cho anh được không? Không tha thứ cũng không sao, em có thể trả thù anh..."

Chỉ cần đừng không để ý tới hắn, trở thành người dưng với hắn.

Lâm Không Lộc ngập ngừng: "Thật ra em cũng lừa anh, lúc trước em không mất trí nhớ. Em vô tình nghe được những gì anh và Lance nói, sợ anh trả thù nên mới giả vờ mất trí nhớ, để anh phải lòng em, nếu vậy anh sẽ không trả thù nữa..."
"Em không sai, là anh đáng bị như vậy, là anh hiểu lầm em." Lục Từ đau lòng cắt lời: "Em nên lừa gạt anh nhiều hơn."

Tốt nhất hãy mãi lừa anh, lừa anh cả đời, xin em đừng nói lời rời đi.

"Không." Lâm Không Lộc lắc đầu: "Nhưng em không muốn lừa."

Lục Từ cứng đờ, nỗi tuyệt vọng lan tràn trong tim.

Lâm Không Lộc ngồi dậy, nhìn hắn, mỉm cười nói: "Thực ra, khi anh cầu hôn em, em đã biết, em cũng thích anh. Không, chắc hẳn từ sớm hơn, quả nhiên không thể làm những việc như lừa tình cảm như này, sớm muộn gì cũng tự mình ngã vào."

Từ nỗi đau buồn tột độ đến niềm hạnh phúc tột cùng, là cảm giác gì?

Lục Từ đã quên phản ứng, chỉ ngơ ngẩn nói: "Anh cũng vậy, từ khi em tặng bánh cho anh, không, từ sớm hơn trước đó, anh đã thích em rồi."

Đã thích em từ kiếp trước, vẫn luôn vẫn luôn thích, cho dù là khi hận em vì hiểu lầm, cũng vẫn thích như vậy.
0687: "Ting! Độ yêu thích đã đầy, giá trị hắc hóa đã hết sạch. Ối, ký chủ, sao mặt cậu đỏ thế?"

"Câm miệng? Ai cho cậu xen vào, cũng không phải chuyện quan trọng gì, phá hỏng bầu không khí." Lâm Không Lộc hơi bực.

0687: "..." Nhiệm vụ đã hoàn thành, vậy mà chuyện này không tính là chuyện quan trọng á? Có thể rời đi rồi á!

Lâm Không Lộc phớt lờ hệ thống, chớp chớp mắt, trở lại dáng vẻ kiêu ngạo trước đây, nói với Lục Từ: "Vậy nên em cảm thấy, chúng ta không nên bỏ lỡ nữa. Nếu anh đồng ý, vậy thì chúng ta..."

"Ba không đồng ý!" Cửa đột nhiên bị đẩy ra, cha Lâm đang núp bên ngoài nghe lén cuối cùng mất kiên nhẫn bước nhanh vào trong.

Ông hận sắt không thành thép liếc mắt nhìn con trai nhỏ nhà mình một cái, rồi quay đầu nhìn Lục Từ, bất mãn: "Tôi thấy cậu rất thích trắc trở, đi đường vòng? Cũng đúng thôi, làm việc tốt cần thời gian dài, cậu có thể rèn giũa thêm đi."
Nói xong lại nói với Lâm Không Lộc: "Được rồi đừng nằm nữa, không phải chỉ xước tí da thôi hả? Nhanh lên, chúng ta xuất viện về nhà."

Con trai nhỏ này của ông thường ngày giương nanh múa vuốt, hung ác bá đạo, tự dưng lúc này lại ngoan ngoãn nghe lời, không có nóng tính gì sất. Bị dỗ hai câu đã mềm lòng, không biết tra A là phải dạy dỗ hả?

Tha thứ quá dễ dàng, cậu ta sẽ không biết quý trọng, lẫn sau vẫn còn dám!

Lâm Không Lộc & Lục Từ: "..."

Hai người hai mặt nhìn nhau, đều có hơi ngượng ngùng.

Lục Từ muốn nói gì đó, nhưng mỗi lần định mở miệng, cha Lâm đều bày vẻ mặt "Tôi bận, cậu đừng có ở đây làm chướng mắt tôi". Lục Từ đành bỏ cuộc, yên lặng giúp Lâm Không Lộc thu dọn đồ đạc, bù đắp tội lỗi.

Lâm Không Lộc nhân lúc cha Lâm quay người không thấy họ, lặng lẽ móc tay hắn một cái.
Lục Từ hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn cậu.

Lâm Không Lộc mỉm cười với hắn, Lục Từ cũng cười, trong mắt hiện lên một tia ấm áp khó nhận ra.

Cha Lâm đột nhiên quay đầu, xụ mặt ho một tiếng.

Hai người lập tức buông tay như bị gậy đánh uyên ương.

Cha Lâm: "..."

Khi xuất viện, Lâm Không Lộc ngồi xe nhà họ Lâm. Lục Từ đưa y ra tận xe, chờ xe đi rồi, hắn vẫn đứng tại chỗ, vẫn luôn nhìn theo.

Lâm Không Lộc ngồi trong xe, cũng liên tục quay đầu lại.

Trong thế giới ý thức, y thấy Lục Từ đau khổ, lòng cũng đau theo một cách khó hiểu. Điều này không liên quan đến nhiệm vụ.

Xe huyền phù đi quá nhanh, Lục Từ nhanh chóng biến thành điểm đen, Lâm Không Lộc vẫn không nỡ mà quay đầu lại.

Cha Lâm không khỏi trừng mắt nhìn y, tức giận: "Còn nhìn? Có thể nhìn ra được hoa chắc?"

Lâm Sương Lạc cũng nói đầy ẩn ý: "Không phải sao, người nào đó biến thành điểm đen thì trong mắt cậu nhỏ Lâm của chúng ta, có lẽ cũng là điểm đen hình hoa tường vi."
"Anh ấy vị rượu mơ xanh." Lâm Không Lộc xấu hổ não nề nói.

Lâm Sương Lạc: "Ồ."

Cha Lâm: "Hai đứa im miệng cho ba."

Sau khi trở về nhà, cha Lâm bắt đầu ra lệnh ép Lâm Không Lộc xem phim.

Lâm Không Lộc buộc phải ngồi trước TV, nhìn mấy chứ "Hận hải tình thiên..." lóe lên trên màn hình, vẻ mặt chết lặng.

"Ba ba, ba thích xem loại phim này từ khi nào vậy?"

"Xem nhiều vào, sẽ tốt cho con." Cha Lâm hận sắt không thành thép "Con xem Điềm Điềm người ta ngược tra A như thế nào đi, học tập vào!"

Lâm Sương Lạc ngồi phòng khách, nhấp một ngụm trà, cũng nói: "Nghe lời cha đi, xem nhiều vào, phát triển trí não."

Lâm Không Lộc: "..." Lục Từ là kiểu người sẽ quỳ xuống khóc rống ôm chân cầu xin đừng rời xa hắn à? Với lại, ai không có não?

Bị ép xem phim một ngày, đến tối đi ngủ, y không nhịn được gọi điện cho Lục Từ than thở: "Ba em thế mà lại ép em xem phim, nói là học cách ngược tra A."
"Ồ? Phim gì?" Lục Từ tức thì cảnh giác.

"Hận hải tình thiên lấy gì để giữ lại em, người tôi yêu." Lâm Không Lộc "Hình như tên vậy, quá dài."

Lục Từ: "..."

Vốn hắn định đi ngủ, nhưng sau khi cúp máy thì đột nhiên đứng dậy vào phòng làm việc.

Trong phòng làm việc, Lance đang sạc điện thì thấy hắn vào, tức khắc sợ tới mức run bần bật.

Xong đời rồi, cuối cùng chủ nhân cũng nhớ ra ban ngày nó làm gì rồi, muốn tới tính sổ sao?

Lục Từ im lặng nhìn nó hồi lâu, mới mặt không cảm xúc phun ra câu: "Tìm bộ phim ngươi xem ban ngày ra đây."

Lance: "?"

Lục Từ: "Nhanh lên, không có nhiều thời gian."

Ngày mai hắn còn phải đi hỏa táng tràng*, phải chuẩn bị bài trước để nắm được chiến lược của cha vợ và anh vợ.

*Trong cụm truy thê hỏa táng tràng: cua lại vợ sấp mặt.

Sáng sớm hôm sau, ánh mắt trời rải lên trang viên, nơi nơi đều có sự hài hòa.
Lâm Sương Lạc ngồi trong phòng khách trước cửa sổ sát trần, cầm một tách trà, nhấp nhẹ một ngụm, thoải mái thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ.

Trong sân, Lục Từ đang cắt tỉa những cành hoa tường vi. Hắn vô cùng kiên nhẫn, cắt tỉa cũng cực kỳ cẩn thận.

"Đây là hoa mà cậu nhỏ thích nhất." Quản gia Lâm đứng bên cạnh, cười tủm tỉm giới thiệu "Thường ngày cậu nhỏ đều tự mình chăm sóc, cho dù tôi muốn giúp cũng không được."

Lục Từ nghe vậy, biểu tình quả nhiên lại nhu hòa thêm vài phần, đối xử với những bông hoa nhỏ nhắn trên cành như đối xử với người yêu vậy.

Lâm Sương Lạc: "Chậc."

Lâm Không Lộc bị bắt ngồi cạnh anh, mấy lần định ra ngoài giúp đỡ đều bị ánh mắt của anh mình ngăn lại.

"Gần được rồi mà?" Y không nhìn được nhỏ giọng nói "Trên cành hoa có gai, sẽ đâm vào tay mất."
Lâm Sương Lạc nhìn y một cái: "Em còn đau lòng cho cậu ta."

Lâm Không Lộc cúi đầu, nắm góc áo, tay chỉ chỉ.

Lâm Sương Lạc thở dài: "Không có tiền đồ."

Lâm Không Lộc vừa nghe, lập tức biết đây là đồng ý cho Lục Từ đi vào, vội vui rạo rực đứng dậy vào trong sân.

"Được rồi, không cần làm nữa." Y chạy tới ngăn Lục Từ, nói: "Anh em đồng ý cho anh vào rồi."

Lục Từ muốn nắm tay cậu, nhưng sợ làm bẩn cậu, cuối cùng chỉ mỉm cười: "Không sao, cũng gần xong rồi."

"Thật sự không cần mà." Lâm Không Lộc lại khuyên, nhưng Lục Từ vẫn kiên trì, vì thế y dứt khoát ở lại giúp đỡ luôn.

Sau khi làm xong, hai người sánh vai thưởng thức một vườn tường vi, trong lòng đều cảm giác vui sướng như đường vậy, rất ngọt ngào.

Lâm Sương Lạc không biết đã lăn xe tới sau họ từ lúc nào, đầy ẩn ý nói: "Đây là cái gì, sửa cành hoa thành hình dáng của tình yêu?"
Lâm Không Lộc: "?"

Y nhìn lại ở một góc độ khác, thì ra Lục Từ đã kết một vườn tương vi này thành hai hình trái tim.

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Sương Lạc: Nếu tôi có tội, hãy phạt tôi đến quặng tinh đi đào quặng, chứ không phải ở đây ăn cơm chó.

Lục Từ: Đây là quả báo, người show ân ái, sớm muộn gì cũng bị show lại.

Sâm: Tự dưng chương này dài óe


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.