Chuyện Cẩm Lễ xuất ngoại, Lạc Văn Xuyên không biết, cậu chỉ biết rằng Cẩm Lễ không hiểu vì sao gửi lá thư từ chức cho bộ phận của Lạc Thị rồi rút lui ở ẩn, tung tích gì đó cũng không thấy.
Cậu định cho người điều tra nhưng Diệp Lâm Anh lại nhẹ nhàng nói một câu;” Không phải trước đây cậu ta muốn mở nhà hàng sao? Chắc là dành dụm đủ tiền rồi đi khởi nghiệp rồi”.
Lạc Văn Xuyên nghe xong cũng thấy có lí, cậu liền không truy cứu nữa.
Ngày cuối cùng ở bệnh viện Diệp Lâm Anh giúp cậu thu xếp lại đồ đạc về căn hộ.
Eo của cậu đã hồi phục hoàn toàn, không cần băng bó nữa nhưng vẫn phải chú ý không vận động mạnh.
Mà cái “vận động mạnh đó” ai cũng biết nó đang ám chỉ cái gì.
Chỉ sợ Diệp tổng liền phải chịu đấm ăn xôi một thời gian rồi.
Căn hộ của Diệp Lâm Anh đối diện nhà cậu, hắn liền mặt dày trả nhà, dọn hẳn đồ vào căn hộ của Lạc Văn Xyên để sống.
Hắn đã sớm an bài lúc cậu còn nằm bệnh viện, lúc trở về nhà liền thấy trong nhà có nhiều thêm mỗi cái một đôi.
Thí dụ như hai đôi dép, hai cái cỗ uống nước giống y chang nhau.
Thậm chí cái giường vừa vặn của lạc Văn Xuyên cũng biến đi đâu mất, thay vào đó là chiếc giường lớn hơn cho hai người ngủ, phòng sinh hoạt cũng nhiều hớn một cái bàn chải đánh răng.
Lạc Văn Xuyên nhìn tác phẩm trước mắt mình, không khỏi há hốc mồm.
Diệp Lâm Anh giúp cậu cầm hành lí bỏ vào tủ, hôn một cái lên cái trán nhẵn bóng của cậu.
- Thích không.
Sắc mặt của cậu hiện tại tái xanh, khẽ thở dài:” Vớt trúng một con cáo rồi”.
Chỉ trong một thời gian ngắn, cả căn hộ đơn của cậu đã trở thành nhà cho hai người ở, ngay cả kẻ vốn không ưa không gian hẹp như Diệp Lâm Anh cũng không giấu nổi nét thoả mãn khi nhìn tác phẩm của mình.
Lạc Văn Xuyên cạn lời toàn tập, liếc nhìn hắn.
- Anh mà ở đây là phải phụ share tiền nhà với em đó.
Diệp Lâm Anh thoáng nhếch môi, kề sát môi mình vào khoé môi của cậu
- Không cần lo, anh đã mua rồi
Cậu đớn người, chậm rãi hỏi lại:” Mua… mua cái gì”.
- Khu đô thị cao cấp này, anh đã mua toàn bộ rồi.
Lạc Văn Xuyên nghe xong liền choáng váng.
Đây chính là thú vui tiêu khiển của người có nhiều tiền đấy à.
Hắn là có nhiều tiền quá không biết làm gì nên hắn đành chọn đại một khu đô thị cao cấp rồi bao luôn cả khu.
Vậy cho nên sau này cậu mới chính là người trả tiền nhà cho hắn hay sao hử? Đúng là không công bằng mà.
Biểu tình trên mặt cậu rất đăm chiêu, Diệp Lâm Anh thoáng chốc liền biết cậu đang nghĩ gì.
Hắn khẽ cười, thì thầm.
- Là bạn trai của chủ nhà thì đãi ngộ sẽ khác chứ, không phải sao.
Tiền của anh cũng là tiền của em.
- Dẻo miệng.
Cậu cười lớn, cố gắng chặn lại cái tay đang luồn trong áo.
- Anh có phải là người không vậy? Sao lúc nào cũng trong trạng thái sung mãn thế.
Ai có thể trả lại cho cậu một Diệp Lâm Anh lạnh lùng ít nói có được không.
Người đàn ông yêu nghiệt này giống như thay đổi 180 độ, chỉ là cần ở trước mặt cậu liền bày ra dáng vẻ xấu xa, Lạc Văn Xuyên chính là bị khuôn mặt này dụ dỗ phạm tội mà.
- Em còn chưa tắm nữa.
- Thì sao?
Hắn tỉnh bơ hỏi lại, vẫn không rút tay khỏi áo thun của Lạc Văn Xuyên
- Người em cứ dính nhớp, khó chịu lắm.
Anh buông em ra trước đã
Hắn vẫn dùng tay giữ chặt hông của Lạc Văn Xuyên.
Nếu cậu biết bây giờ trong đầu hắn đang nghĩ gì, chắc sẽ chạy trối chết mất thôi.
Từ khi Lạc Văn Xuyên đồng ý, cảm xúc của hắn giống như ngựa thoát dây cương, ở gần cậu bao nhiêu cũng không đủ.
Nhẫn nại cả đời hắn gom lại đủ chỉ để dành cho khoảnh khắc này.
- Ngày mai đừng đi làm.
Chúng ta nghỉ ở nhà một ngày.
Giọng nói trầm khàn của hắn vang lên, ghé sát bên tai của Lạc Văn Xuyên.
Cậu quay người lại đối mặt với hắn, vòng tay qua cổ của Diệp Lâm Anh.
- Mấy cái dự án của Lạc Thị bị em ủ đến sắp bốc hơi rồi, nếu còn không trở lại làm việc, thì em sẽ trở thành kẻ thất nghiệp mất.
Thật ra mấy cái dự án đó không cần Lạc Văn Xuyên cũng hoạt động rất tốt.
Chỉ là cậu cầu toàn, trước giờ làm cái gì cũng đều muốn hoàn thành xuất sắc.
Thân là chủ tịch của Lạc Thị, Lạc Văn Xuyên cũng không thể nào bỏ bê công việc.
- Thất nghiệp thì anh nuôi em.
Diệp Lâm Anh hạ người xuống, chạm vào môi của cậu.
Ngay lúc đó, chuông cửa vang lên khiến Lạc Văn Xuyên giật mình, cậu lùi ra sau mấy bước, đẩy vai hắn
- Để em ra xem thử.
Sau đó liền không đoái Hoài đến nét mặt sa sầm của hắn, nhẹ nhàng vòng qua người của hắn.
Chuông cửa vẫn vang lên liên tục, Lạc Văn Xuyên chưa kịp xỏ dép thì đã vội mở cửa.
Nhưng khi nhìn đến người đứng ngoài cửa là ai, nét mặt của cậu thoáng chốc liền đông cứng, vội vàng lùi ra đằng sau một khoảng lớn.
- Anh..
sao anh…
Sở Hạo đội mưa đến nhà của Lạc Văn Xuyên, cánh tay anh ta vẫn còn bó bột cho thấy lúc ra tay Diệp Lâm Anh có mấy phần ác độc.
Khi nhìn thấy Lạc Văn Xuyên, giống như mọi cảm xúc nặng nề trên người anh được dở bỏ.
- Lạc Văn Xuyên, tôi tới thăm cậu.
Lạc Văn Xuyên không nói hai lời lập tức dập cửa, nhưng tốc độ của cậu có nhanh thể nào cũng không đọ được với Sở Hạo.
Anh ta chỉ cần dùng một tay liền dễ dàng giữ lại cái cửa, mạnh mẽ đẩy ra.
Động tác có hơi mạnh khiến lạc Văn Xuyên xuýt chút nữa bật ngã về phía sau.
Sở Hạo vội vàng la lớn
- Này, cẩn thận.
Anh định tiến lên một bước để đỡ người trước mặt, nhưng chưa kịp làm gì thì một thân ảnh cao lớn đã đứng chắn trước mặt anh.
Người kia vững chãi ôm cả người Lạc Văn Xuyên vào lòng.
Diệp Lâm Anh kịp ôm lấy vai của cậu, tay kia chèn dưới eo của Lạc Văn Xuyên để tránh vết thương bị đụng chạm, hắn khẽ nhăn mày.
- Đi đứng cẩn thận, em mà cứ thế này thì anh biết làm sao.
Diệp Lâm Anh cùng cậu thân mật, để mặc Sở Hạo đang xịt keo ở ngoài cửa.
Anh ta thẫn thờ nhìn Lạc Vặn Xuyên kề trán với hắn, hai người dính nhau hầu như không có chút khoảng cách nào.
Trớ trêu là, trông Lạc Văn Xuyên còn rất tận hưởng.
Diệp Lâm Anh đỡ cậu đứng thẳng dậy, sau đó chiếu ánh nhìn lạnh băng ra ngoài cửa, dùng thân người che chắn cho cậu.
- Một cái tay gãy còn chưa khiến mày sợ à.
Hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng nội dung lại ngoan độc.
Ngay tại đây, ngay lúc này, nếu Sở Hạo còn không quan tâm đến mặt mũi của mình, thì hắn sẵn sàng tẩn cho cái tên này một trận, phải nhập viện nhiều lần thì mới rút ra được bài học, đụng vào người của hắn sẽ có kết cục như thế nào.
- Tôi đến gặp Lạc Văn Xuyên.
Anh ta nói ra câu đó xong lại nhìn bóng dáng cao gầy đứng đằng sau hắn, mềm giọng.
- Lạc tổng, chúng ta nói chuyện một chút có được không.
Tay Lạc Văn Xuyên khẽ run lên, tay nắm chặt góc áo của Diệp Lâm Anh, dụi mặt vào vai hắn, khẽ thì thầm
- Không muốn.
Hắn vươn tay lên xoa đầu cậu, thay đổi thái độ gần như ngay tức khắc
- Ừ, anh biết rồi.
- Chúng ta vào nhà thôi
Diệp Lâm Anh gật đầu thoả hiệp, sau đó cùng cậu đi vào trong, đương lúc định đóng cửa lại thì giọng của Sở Hạo lại vang lên
- Lạc Văn Xuyên, cậu tưởng thằng này thật lòng với cậu sao? Cậu tin tưởng hắn sao? Cái kẻ mà dường như đã lấy đi mọi thứ từ cậu, cậu vẫn tin tưởng hắn vô điều kiện.
Vậy còn tôi thì sao.
Còn tôi thì phải tính thế nào hả, Lạc Văn Xuyên!!!
Sở Hạo gần như gào lên, khiến bước chân của Lạc Văn Xuyên dừng lại, cậu nắm chặt bàn tay, đột nhiên vươn người kéo Diệp Lâm Anh sát lại, đặt lên môi hắn một nụ hôn phớt qua… ngay trước cái nhìn sững sờ của Sở Hạo.
Khi môi của cậu rời khỏi môi hắn, đôi mắt của hắn như hồ thu tĩnh lặng chiếu thẳng vào tròng mắt của Lạc Văn Xuyên, trong đó có vô vàn cưng chiều.
Diệp Lâm Anh không phản ứng, nhưng ánh mắt của hắn đã thầm nói cho cậu biết rằng: Lạc Văn Xuyên, làm tốt lắm.
Cậu bước lên một bước đối diện với Sở Hạo, nhìn cánh tay bó bột của anh ta.
- Cả đời này của tôi cũng sẽ khắc ghi cái khoảnh khắc mà anh ghì đè tôi dưới đất.
Anh nói xem, bây giờ anh có tư cách gì mà chất vấn tôi.
Nếu nói đến Diệp Lâm Anh, anh ấy là bạn trai của tôi, tôi không tin anh ấy, chẳng lẽ lại tin anh? Một cánh tay gãy của anh còn chưa nói được vấn đề thì cứ đợi lần sau đi, nếu anh còn dám bén mảng đến chỗ tôi dù chỉ là nửa bước, tôi sẽ báo cảnh sát.
Cho dù là có mục đích gì đi chăng nữa, việc anh đánh tôi một lần đã trở thành bằng chứng để anh phải vào tù.
Đừng để tôi phải ra tay, Sở Hạo!
Nói xong Lạc Văn Xuyên liền quay đầu bước vào trong, lạnh lùng bỏ qua cảm xúc hỗn loạn của Sở Hạo đằng sau.
Diệp Lâm Anh vẫn còn đứng tựa ngoài cửa, khẽ cười thành tiếng.
- Nghe nói mày đang bị phong sát, đã không còn sợ cánh nhà báo nữa rồi sao, còn dám ra ngoài đường vào giờ này.
Nụ cười của hắn gai mắt vô cùng, giống như kẻ chiến thắng đang cười cợt trên nỗi đau của người khác.
Sở Hạo thiếu điều muốn xé rách cái miệng đang cười kia.
Nhưng trông anh ta dĩ nhiên thảm hại hơn Diệp Lâm Anh rất nhiều.
Hắn ở trong nhà, quần áo tươm tất, tóc vuốt cao để lộ khuôn mặt yêu nghiệt.
Còn Sở Hạo cả một đường dầm mưa đến đây, áo sơ mi cũng bị bung ra khỏi thùng, tóc ướt dính vào sườn mặt, nom thảm hại vô cùng.
- Mày tưởng như vậy là xong rồi sao? Lạc Văn Xuyên sẽ sớm nhận ra cái bộ mặt giả tạo của mày, đừng vui mừng quá sớm.
Sở Hạo căng chặt hàm dưới, nghiến răng gằn từng tiếng.
Nhưng Diệp Lâm Anh chỉ thờ ơ nhếch môi, lười biếng nói.
- Ờ, để rồi xem.
Nhưng mà Sở ảnh đế tao phải nhắc mày một câu, trước giờ xử lí một người tao chỉ nhìn mặt không nhìn sự việc.
Tự mình chỉnh đốn lại đi.
Diệp Lâm Anh nói xong chậm rãi đóng cửa, trước đó còn ban tặng cho kẻ trước mặt một ánh mắt chế giễu tận cùng, như muốn nói thành tiếng rằng.
- K.O! Mày thua toàn tập rồi, thằng nhãi.
——————————————————-
*THÔNG BÁO: BẮT ĐẦU TỪ CHƯƠNG NÀY MÌNH SẼ ĐẨY NHANH TIẾN ĐỘ COUPLE DIỆP-XUYÊN ĐỂ KẾT THÚC CÂU TRUYỆN CỦA CẶP CHÍNH.
TẠI VÌ TÍNH THEO LỊCH THÌ CỐT TRUYỆN CŨNG SẮP ĐI ĐẾN HỒI KẾT RỒI.
CHỈ CÒN MỘT CÁI DRAMA NỮA THÔI LÀ HAI BẠN HAPPY ENDING RỒI NHA.
SAU ĐÓ THÌ MÌNH SẼ LÀM PHIÊN NGOẠI KỂ TIẾP COUPLE NGẠN- LỄ.
DẠO NÀY LỊCH ĐẠI HỌC MÌNH CŨNG HƠI DÀY NÊN MỌI NGƯỜI THÔNG CẢM, NHƯNG MÌNH SẼ CỐ GẮNG RA NHIỀU NHẤT CÓ THỂ.
THANH KIU ***.