Nam Chính Xin Anh Đừng Ly Hôn

Chương 53: Bạn Đã Từng Thân





Brian và Dinh Tử Kiến cùng lúc được thuộc hạ mình báo cáo lại.

Bọn họ đều chắc chắn người bắt Mễ Lam đi là ai.
"Anh đã làm gì?" Brian hỏi thẳng Dinh Tử Kiến.

Chắc chắn người đàn ông này đã động tay động chân không nhẹ trong việc lần này.
Hắn nghe cậu nhóc chấp vấn mình.

Cách cậu ấy nói chuyện lúc này đúng là không hợp với độ tuổi, mà là của một tên trùm bang hội.
"Tôi đã cắt mọi đường hợp tác của Thái Vĩnh, biết phía sau họ là được thế lực ngầm phía TS giúp đỡ, tiện tay lại may mắn tìm được một chứng cứ hữu hiệu lật hết bày tẩy của bọn họ, đưa những việc làm xấu xa đó ra ánh sáng"
Nghe vị Dinh Tổng này nói ra những việc làm đó một cách nhẹ nhàng dễ dàng đến thế, tới cậu cũng thấy hết sức quỷ dị.

Thực lực anh rể cậu không thể xem thường.
Brian nhận được tin phía Robert Ly đang hỗn loạn, cổ phần của ông ta gặp vấn đề lớn, cảnh sát đã bắt đầu tiến hành điều tra, còn Thái Vĩnh sau một đêm đang đứng trên bờ vực phá sản, không ngờ đều do người đàn ông trước mặt cậu gây ra.
Đúng là chơi quá mạnh tay rồi.

Nhưng cậu rất thích.
Dinh Tử Kiến biết Brian đã hiểu hết vấn đề, giờ chỉ là việc đi tìm tổng bộ nơi giam giữ Mễ Lam mà thôi.

Chứng cứ quan trọng còn nằm trong tay của hắn, họ chắc chắn tạm thời không dám làm gì nguy hại Mễ Lam.
"Cô ấy sẽ không sao!" hắn nói với Brian..

Rồi nhấc điện thoại trong tay lên gọi cho ai đó.
"Cậu giúp tôi một lần này nữa, tìm ra vị trí vợ tôi, tôi sẽ trả lại thứ cậu cần, từ đây về sau không ai dính đến ai.."
Người bên đường dây kia nghe xong liền hơi nhếch miệng cười:

"Được..

thành giao"
Brian biết Dinh Tử Kiến gọi cho một người có thể xâm nhập mọi thiết bị liên quan đến khu vực, sẽ nhanh chóng truy ra vị trí.
Bên cậu cũng có người tấn công an ninh như thế, nhưng tốc độ chắc chắn thua kém người vừa tìm này.

Vì mới hai phút trôi qua địa chỉ đã được gửi đến.
"Cám ơn" Dinh Tử Kiến cười đáp, người bên kia tự động ngắt liên lạc không nói thêm lời nào.
[...]
Vũ Thần đi đến quan sát hai người phụ nữ bị giam cùng nhau.

Hắn đeo một thiết bị gì đó lên người Mễ Lam, mắt vẫn để trên người Kiều Tố Thanh.

Khẩu hình miệng như muốn nói gì đó.

Kiều Tố Thanh lại đọc được.

Hắn nói "Đợi anh"
Sau đó quay sang phân phó hai tên thuộc hạ: "Đưa bọn họ ra đại sảnh đi"
Mễ Lam lúc đang ung dung ngồi đó đã nghe thấy một giọng nói cô hận tới trong mơ cũng muốn bóp chết kia.

Giọng nói làm sâu thẳm tâm hồn cô run rẩy kịch liệt.

Vũ Thần là người đồng nghiệp, người anh em cô cùng vào sinh ra tử với cô.

Nhưng phút chót lại là kẻ phản bội đẩy cô đến cái chết.
Người đàn ông với vẻ ngoài bình thường, đeo kính rộng vành, khí chất hiền lành, nhìn kỹ còn có chút khờ khạo.

Nhưng đôi mắt ẩn chứa một con quái vật tội ác trong đó.

Phải nói hắn ta có lớp nguỵ trang quá tốt đẹp đi.
Lúc hắn đeo vật kia lên người cô, Vũ Thần có một loại trực giác người phụ nữ xinh đẹp này đang nhìn hắn, ánh mắt có quen thuộc, có thù hận lại hơi hơi cười nhạt.
Thái độ này là sao? Hắn và cô ta trước giờ chưa từng gặp qua, người này lại dùng ánh mắt khó hiểu đó bắn thẳng vào mình.
Mễ Lam đi ngang còn buông lời nhè nhẹ:
"Bạn tốt, đã lâu không gặp, tôi mời anh ăn mì có được không?" đây là câu nói quen thuộc kiếp trước cô hay nói với người bạn này.
Vũ Thần liền chấn kinh: "Cô..cô đang nói gì thế?"
"Bao nhiêu năm diễn xuất lại tăng vọt, tôi ước gì có thể xé được lớp nguỵ trang kia của anh xuống" vừa nói xong câu cô liền bị người ta đẩy đi.

Để lại một Vũ Thần còn chưa kịp bình tĩnh với những lời lúc nãy.
Kiều Tố Thanh bên cạnh cũng nhìn thần sắc biến đổi nhanh chóng sau vài lời nói của Mễ Lam.
"Cô quen biết Vũ Thần"
Mễ Lam trầm mặt: "Hắn từng là bạn thân" chỉ là từng là mà thôi.

Một người bạn duy nhất kiếp trước.
Vũ Thần bất động một lúc mới lẫm bẫm trong miệng:

"Là..

Là cô ấy sao? Không thể nào, bọn họ không giống chút nào, cô ấy đã chết rồi"
[...]
Bọn họ được giải ra đến giữa đại sảnh, nhìn xung quanh nơi này thật là chói mù mắt mà.

Cô ngước nhìn lên cái tên đang cầm chung rượu ngồi trên ghế thiết kế kiểu cổ như một ngai vàng.
Mặt Mễ Lam có chút khinh bĩ, hắn nghiện làm vua như thế sao không đi đống phim đi, xin diễn vai hoàng đế cho đỡ ghiền.
Thấy ánh mắt cô gái nhỏ nhìn mình, khoé miệng còn giật giật, Robert Ly hơi nhíu mày...
"Làm sao thế? Không vừa mắt tôi à" hắn hỏi
Mễ Lam trước giờ là cô bé ngoan, rất thành thật mà trả lời không hề giấu giếm..
"Nhìn anh trai đây rất ngáo, tôi nói thật đấy"
Lời vừa cất ra xung quanh như khí lạnh mùa đông tràn về.

Áp bách vô cùng..
"Anh thu lệ khí lại đi, mấy kiểu lạnh lùng này nhà tôi có cả khối người làm được đấy, đừng khoa tay múa chân ở đây" cô vẫn luôn nói đúng nha, nhà con ba tên mặt lạnh cô nhìn đủ lắm rồi.

Ra ngoài không muốn tìm thêm.
Thấy Robert Ly bị Mễ Lam chọc cho không nói được lời nào, đến tức cũng không phát tiết được.

Kiều Tố Thanh đúng là có sợ tên đó nhưng không biết sao đứng canh Mễ Lam, khí thế cùng sự đáng yêu của cô lại làm cô ta cảm thấy chẳng có gì phải sợ.

Nhìn hắn ta thật đúng buồn cười.

Bạn có biết trang truyện ( TRÙMt ruyện.

NE T )
Robert Ly bước từng bước xuống cạnh hai người bọn họ..

Hắn ta bóp mạnh vào cằm Kiều Tố Thanh:
"Đáng cười lắm sao? Phản bội tôi em biết có kết cuộc gì mà" Hắn lấy đâu ra khẩu súng liền đặt lên giữa trán Kiều Tố Thanh..
"Có sợ không?" giọng nói thật điên điên khùng khùng như vẻ ngoài của hắn.

Kiều Tố Thanh run rẩy lùi về phía sau..
Mễ Lam đã từng hứa phải bảo vệ cô ấy, chính cô biết người này nếu có ý giết mình thì sẽ không bắt mình đến đây, chắc chắn là bản thân cô còn giá trị lợi dụng.

Nhưng người phụ nữ bên cạnh này thì không..

Nghe hắn nói cô phản bội, không lẻ là đã đưa gì đó cho Dinh Tử Kiến rồi.
Thấy thằng điên kia muốn bóp cò, Mễ Lam dùng hết sức lao tới đẩy tay hắn sang bên..
"Đùng" tiếng súng bắt lệch sang một phía thật chói tai.
Vũ Thần đứng cách đó không xa, tay hắn cũng gồng lên thật chặt, nếu không có cô gái kia hành động nhanh, thì chắc hẳn hắn đã ra tay.
Kiều Tố Thanh ngơ ngác thoát chết, cô ta nhìn trân trân hành động vừa rồi của Mễ Lam..
"Cô.." vì sao lại cứu tôi, lời này không còn tí hơi để thoát ra khỏi miệng mình.
Robert Ly quay sang hướng họng súng về phía Mễ Lam
"Con nhóc chết tiệt"
Mễ Lam biết là mình vừa chọc giận một tên điên, cảm giác có chút bất an..

Không lẽ cô đoán sai rồi, tên này sẽ giết cô thật sao?
"Mày chán sống rồi, để tao tiễn mày một đoạn"
Đột nhiên ngoài cửa tiếng người vọng vào:
"Ông dám"
Mễ Lam đang toát mồ hôi với nồng súng trước mặt thì liền trấn tĩnh quay sang..
Người đàn ông thường khi chỉ với bộ vest cấm dục, hôm nay lại mặc một loại trang phục từ trước đến nay cô chưa từng thấy, rất khác Dinh Tử Kiến hằng ngày.
Thấy vợ mình đối mặt với nguy hiểm, một lúc còn mặt đầy hoảng sợ, giờ khi nhìn thấy hắn liền tươi hẳn, mắt sáng bừng không che giấu vẻ mặt mê mụi kia.

Thật là không biết phải nói cô sao..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.