Sau khi nam chính Đàm Cánh Xuyên chính thức vào đoàn tiến độ quay rõ ràng nhanh hơn. Mà Lục Dương cũng nhanh chóng thấy phong thái của nam diễn viên hàng đầu trong nước.
Bộ phim trước của Đàm Cánh Xuyên là phim về thời trang, đóng vai một vị giáo sư đại học hiền lành và thanh lịch.
Lục Dương nhìn thấy cảnh phim trong tin tức không thể không thừa nhận Đàm Cánh Xuyên đeo mắt kính biểu hiện ra khí chất học giả rất tốt. Đàm Cánh Xuyên như vậy thậm chí làm cho Lục Dương nghĩ tới Tông Chính Hải.
Đều là trong trang trọng lại ẩn ẩn lộ ra một tia sắc thái cấm dục làm cho người kính sợ, lại dẫn người sinh ra xúc động thôi thúc muốn xem dáng vẻ ngoài tầm kiểm soát của bọn họ.
Nhưng trong <Truy đuổi>, Đàm Cánh Xuyên sau khi trang điểm xong lại biến hóa nhanh chóng trở thành một người thời kỳ dân quốc mang theo nụ cười xấu xa, nhìn qua bất cần đời nhưng trong ánh mắt sâu lại cất giấu lạnh lùng và cảnh giác của doanh nhân giàu có Nam Dương.
Nữ chính Ngô Lệnh Tuyết tham gia bữa tiệc tiễn đưa của bạn học. Thanh mai trúc mã Giang Thiên Túng lại là bạn học cùng lớp tự nhiên đi chung. Nhưng mà bữa tiệc lại xảy ra một số chuyện.
Cô gái bởi vì chú bị bắt mà gia đình có ý định quay về nhà tổ tiên đã bị cảnh sát ập tới dẫn đi. Mười mấy thiếu niên - thiếu nữ đối mặt với đột ngột xảy ra biến hóa nhất thời đều bị dọa đến chân tay luống cuống.
Ngô Lệnh Tuyết phục hồi lại tinh thần muốn giúp bạn học nữ vô tội. Vì thế cùng Giang Thiên Túng chạy tới bữa tiệc khiêu vũ muốn tìm ba Ngô Triển Long ra mặt.
Nhưng xe chạy đươc nửa đường thì bỗng nhiên chết máy, mà Đàm Cánh Xuyên đang trên đường đến bữa tiệc khiêu vũ đúng lúc xuất hiện trình diễn một tiết mục "đưa than ngày tuyết", dùng xe của mình đưa Ngô Lệnh Tuyết và Giang Thiên Túng đến nơi.
Cảnh "anh hùng cứu mỹ nhân" này phải đợi đoàn phim chuẩn bị ngoại cảnh mới lại cùng quay chụp. Cảnh bữa tiệc tiễn đưa và bữa tiệc khiêu vũ thì hoàn thành ở trong phòng.
Trong một ngày, Lục Dương đầu tiên là đối diễn với nữ chính, ngay sau đó lại phải đối diễn với nam chính. Bản thân cậu ngược lại rất kích động và khẩn trương, nhưng người bên ngoài lại âm thầm lau mồ hôi cho cậu.
Dương Tư mặc một chiếc đầm màu xanh nhạt tràn đầy hơi thở thiếu nữ, đóng vai nữ chính hơn mười tuổi không có bất cứ áp lực gì. Trong bộ phim này chỉ là đầm cô đã có 40 bộ, rất được chú ý.
Đi cùng với trợ lý, cô đi ra từ phòng hóa trang của mình đi về phía trường quay, còn chưa đi được hai bước đã nghe được động tĩnh trong phòng hóa trang cách đó không xa.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Dương Tư hỏi.
Cô trợ lý cảm thấy mình đã nhìn thấy một cảnh tượng tương tự: "Có phải Đàm Cánh Xuyên ở đó không?"
Dương Tư nghe vậy cười cười: "Sự cám dỗ của Cánh Xuyên khi mặc đồng phục luôn có thể gây ra bùng nổ trường quay." Lần trước hợp tác, cô cũng bị rung động bởi đối phương mặc quân phục.
Nhưng đợi hai cô đến gần mới biết được người gây ra bùng nổ không phải Đàm Cánh Xuyên mà là Lục Dương. Chỉ thấy cậu mặc một bộ vest kẻ sọc màu xám nhạt, để lộ ra chiếc áo sơ mi trắng và cà vạt sọc xanh bên trong, nhìn trông trang trọng hơn và không có che dấu khí chất học sinh của "Giang Thiên Túng", làm cho cậu có một loại khí chất độc đáo của tuổi trẻ và trưởng thành nhưng không mất ánh sáng mắt trời dương quang độc đáo khí chất.
Hơn nữa giá trị nhan sắc nghịch thiên, quả thực giống như thiếu niên dân quốc trong bức tranh đi ra, làm cho người đẹp cảnh vui.
Dương Tư là nhan khống tiêu chuẩn, lúc này nhìn thấy Lục Dương quả thực muốn kêu to "ngon miệng". Cô mang đôi giày da nhỏ, ba bước chạy thành hai bước đến bên cạnh Lục Dương, vừa lòng đánh giá từ trên xuống dưới. Sau đó không chút khách khí kéo cánh tay Lục Dương hoạt bát nói: "Đi, chúng ta đến cho ba nhìn xem, hỏi thử con rể tương lai này ông có thích hay không."
"Đó còn cần phải hỏi sao? Thầy Đường khẳng định sẽ thích!" Có một nhân viên bên cạnh phụ họa nói, trong phòng hoá trang vang lên tiếng cười có thiện ý.
Đường Đồng Minh đóng vai Ngô Triển Long chính là ba của nữ chính Ngô Lệnh Tuyết. Các diễn viên trẻ trong đoàn phim đều gọi ông là thầy Đường, chỉ có Dương Tư bởi vì nhân vật nên thân mật gọi ông là ba.
Lúc Lục Dương bị vây xem thì có phần không quen, bị "chị kỳ dị" này kéo tay mặt lại càng đỏ lên.
Lúc này Đàm Cánh Xuyên ở phía sau nghe được tiếng ồn ào cũng đi đến. Đầu tiên hắn nhìn về phía Lục Dương không khỏi sửng sốt một chút, sau đó mới cười nói với Dương Tử đang vươn "móng heo" kéo tay Lục Dương: "Khó trách bên ngoài không có ai, thì ra đều đến đây đề phòng cậu đùa giỡn cậu bé. Nhìn tư thế này người cả phòng cũng không phòng được?"
Nhân viên chung quanh nghe được nam chính bắt đầu trêu chọc Dương Tư thì rất nể tình, trong phòng hoá trang nhất thời càng thêm náo nhiệt.
Trợ lý của Dương Tư cũng có đức hạnh như nghệ sĩ nhà cô, lập tức khuyến khích nói: "Vừa lúc có hai anh chàng đẹp trai ở đây để cho Tư Tư chúng ta trước tiên cảm nhận một chút cảm giác trái ôm phải ấp đi."
Dương Tư nghe vậy lập tức cho trợ lý một ánh mắt "trẻ nhỏ dễ dạy", sau đó nói với Đàm Cánh Xuyên: "Lại đây, lại đây, để cho anh dính chút ánh sáng thiếu nam - thiếu nữ chúng tôi."
Đàm Cánh Xuyên nhếch lên khóe miệng cười cười, hào phóng bước sang phía bên kia của Dương Tư. Dương Tư đương nhiên cũng không khách khí kéo cánh tay hắn lại, tìm một góc tốt để trợ lý chụp ảnh.
Một cơ hội hiếm có như vậy các nhân viên chung quanh cũng lấy điện thoại của mình ra.
Đàm Cánh Xuyên nói với trợ lý của Dương Tư: "Chụp nhiều hơn hai phần đi, đợi lát gửi cho tôi một phần." Giọng điệu của hắn thoải mái và không có ý nghĩa gì.
Lục Dương bị Dương Tư giữ chặt tay nhìn thấy nam chính và nữ chính đều hào phóng tỏ vẻ sẵn sàng chụp ảnh chung nên không tiện mở miệng từ chối, chỉ có thể thành thật đứng ở bên cạnh Dương Tư để cho cô "trái ôm phải ấp".
Một lát sau có nhân viên đến gọi Dương Tư và Lục Dương đến phim trường mọi người mới chậm rãi giải tán.
Phòng hoá trang này không chỉ mình Lục Dương sử dùng. Ngoài ra còn có một nam diễn viên trẻ vừa bị nhân viên vây xem che ở phía sau, chờ Dương Tư kéo Lục Dương hơi ngượng ngùng đi ra ngoài hắn mới trở về vị trí của mình.
Chuyên viên trang điểm đã trang điểm cho bọn họ đang vừa thu xếp đồ đạc vừa hưng trí bừng bừng trò chuyện với người bên cạnh: "Lúc cậu ấy không trang điểm làn da cũng rất tốt. Tôi hỏi cậu ấy dùng sản phẩm gì chăm sóc da thì cậu ấy còn ngượng ngùng mời tôi giúp đề cử nữa. Thật là lịch sự!"
"Đàm Cánh Xuyên cũng rất đẹp trai! Một vết sẹo cũng không có, cậu có nhìn thấy ánh mắt cậu ấy khi nhìn Dương Tư không? Không thể nề hà lại sủng nịch, tôi đứng ở bên cạnh cũng bị mê hoặc!"
"Lần trước bọn họ đóng cặp đôi có ăn ý thật bình thường. Vừa nghĩ đến Thiên Túng của chúng ta có thể sẽ bởi vậy mà bị tổn thương thì thật đau lòng mà!"
Chuyên viên trang điểm hiển nhiên đã xem Lục Dương thành một nhân vật lớn, đau lòng cậu đóng nam hai. Trong tương lai tam giác tình yêu rất có thể yêu mà không được.
Nam diễn viên trẻ ngồi ở vị trí kia nghe các cô nói thì thầm trong lòng không khỏi cười mỉa. Đàm Cánh Xuyên thật đẹp trai, Lục Dương đẹp. Nhưng bộ phim này chung quy chỉ có một nam chính. Đàm Cánh Xuyên thật đẹp trai sớm hay muộn cũng cho Lục Dương đẹp "đẹp mặt".
--- --- Cảnh đầu tiên của Lục Dương và Dương Tư tiến hành rất thuận lợi.
Giang Thiên Túng nhìn thấy Ngô Lệnh Tuyết mặc một chiếc đầm màu xanh nhạt nhịn không được cúi đầu nhìn chiếc cà vạt màu xanh của mình.
Trong màn hình cận cảnh, tay thiếu niên đeo cà vạt, khóe miệng còn hơi nhếch lên mỉm cười và không tự giác dời tầm mắt, tất cả đều ám chỉ một chút tình cảm bí ẩn của thiếu niên.
Khi cảnh sát phá cửa xông vào, phản ứng đầu tiên của cậu là bước nhanh về phía trước bảo vệ thanh mai trúc mã của mình ở sau lưng mình.
Đối mặt với cảnh sát hung dữ, trên gương mặt Giang Thiên Túng mới đầu cũng có chút bối rối và sợ hãi. Nhưng xuất thân từ gia đình có khí chất và rèn luyện làm cho cậu lập tức lấy lại bình tĩnh, ở trong đám thiếu niên đang hoảng loạn đặc biệt chói mắt.
Khi cậu nói chuyện với cảnh sát không kiêu ngạo, không nịnh hót, nói có sách mách có chứng. Mặc dù cuối cùng không có cách nào ngăn cản bọn họ dẫn bọn học nữ có chú bị nhốt đi, nhưng cuối cùng bảo vệ những người bạn khác khỏi bạo lực.
Khi Ngô Lệnh Tuyết muốn trở về tìm ba thì Giang Thiên Túng lộ ra một chút biểu cảm giãy dụa. Một mặt cậu không hy vọng Ngô Lệnh Tuyết bởi vì vậy mà chọc phiền toái. Một mặt bởi vì khí phách thiếu niên và chính nghĩa cho phép cũng không muốn khoanh tay đứng nhìn như vậy.
Các biểu cảm đơn giản được lộ ra một cách tự nhiên, động tác và bước đi cũng không hoàn toàn xa lạ. Nhưng biểu hiện của Lục Dương làm cho mọi người ngạc nhiên.
Kịch bản có mâu thuẫn và xung đột đều tương đối khó. Bây giờ có một khởi đầu rất tốt làm cho đạo diễn Lư và rất nhiều người trong đoàn đều thở dài nhẹ nhõm.
Đàm Cánh Xuyên ngồi ở phía sau đạo diễn nhìn Lục Dương trên màn hình máy theo dõi với sự thích thú, thầm nghĩ trong lòng một tiếng thú vị. Nếu đây là biểu hiện của người mới thì chàng trai tên Lục Dương kia không phải là một thiên tài sao?