Thời điểm đi học, Việt Khê mua cho Tráng Tráng một cái bánh kem, bơ trắng, còn có hai hàng dâu tây đỏ bao quanh, nhìn qua đã muốn ăn rồi.
Ngồi xổm trên mặt đất, Việt Khê lấy nén hương đã chuẩn bị sẵn ra, tay hơi nhoáng lên, một luồng khói nhẹ trên hương bay lên, sau đó cắm hương lên bánh.
Hiện tại Tráng Tráng là quỷ, đồ ăn cần phải xử lý qua mới ăn được.
Chờ cô đốt hương xong, Tráng Tráng lập tức cầm bánh kem cắn một miếng thật to, một khuôn mặt múp míp chôn ở cái bánh, cực kỳ vui vẻ nói: "Ăn thật ngon, bánh kem nhà này ăn ngon nhất, mỗi cuối tuần mẹ đều sẽ mua cho em một cái."
Nói đến mẹ, thần sắc cậu bé có phần ảm đạm.
"Em rất nhớ mẹ."
Việt Khê nhìn thẳng cậu: "Chị nghĩ, mẹ Tráng Tráng cũng rất nhớ Tráng Tráng."
Cô nói lời này là muốn an ủi Tráng Tráng, lại không nghĩ Tráng Tráng nghe xong liền lắc đầu, "Không cần mẹ nhớ em, Tráng Tráng biết, Tráng Tráng đã chết, mẹ nhớ em sẽ khổ sở."
Việt Khê: "...Tráng Tráng là đứa trẻ ngoan."
Nghe được cô khích lệ mình, Tráng Tráng lập tức có chút ngượng ngùng, lại vẫn mềm giọng nói: "Tráng Tráng vẫn luôn là bé ngoan."
Việt Khê bật cười.
Chờ Tráng Tráng ăn xong bánh kem, màu sắc của cái bánh kem trên mặt đất đã ảm đạm vài phần. Nếu hiện tại có người ăn cái bánh kem này, sẽ phát hiện nó nhạt như nước ôc, không có hương vị gì.
Đứng dậy, Việt Khê quay người lại thì thấy có ba nữ sinh đang dùng biểu cảm quái dị nhìn cô, thấy cô quay đầu tới liền liếc mắt ra chỗ khác, không dám nhìn cô, sau đó xoay người đi mất.
Việt Khê nhíu mày, ba người này có chút quen mắt, có phải đã từng gặp ở đâu hay không?
"... Thật đấy, bọn tớ đều thấy mà, Việt Khê bỏ bánh kem xuống đất, còn cắm một nén nhang lên đó. Các cậu nói, cô ta có phải cái kia hay không? Thật ghê tởm."
"Tớ đã sớm thấy cô ta là quái nhân, một chút cũng không hợp với mọi người, nhìn quá âm u. Các cậu không phát hiện cô ta còn ngồi đó lầm bầm lầu bầu cái gì, xem đến mức tớ cũng nổi da gà đầy người, quả thực đáng sợ."
"Các cậu nói có phải cô ta nhìn thấy đồ vật bẩn gì không?"
"Cái gì bẩn? Cậu nói là quỷ sao? Trên thế giới này làm gì có quỷ, tớ thấy cô ta có bệnh thì đúng hơn."
"....."
"Cộp cộp!"
Ngón tay đập vào mặt bàn, tuy rằng nhẹ nhưng trong nháy mắt lại chuyền vào lỗ tai của mọi người, theo bản năng liền nhìn đến nơi phát ra âm thanh.
Khóe miệng Hàn Húc mang theo ý cười, ngữ khí không rõ nói: "Suy ngẫm lại bản thân, tán gẫu thị phi của người khác. Nghị luận sau lưng người khác, các cậu không hổ thẹn sao?"
Cậu vẫn cười ôn nhu, chỉ là ánh mắt lại như mũi nhọn khiến người ta không dám nhìn thẳng, bị đôi mắt này nhìn vào, cảm xúc xấu hổ trong lòng lại bị gợi lên, trên mặt tức khắc nóng rát.
Mấy người vừa nghị luận sôi nổi về Việt Khê không khỏi trầm mặc, có nữ sinh mạnh miệng nói: "Chúng tớ nói đều là sự thật, người bình thường nào sẽ thắp hương ở nơi đó?"
Hàn Húc nói: "Hơn một tháng trước, có một đứa bé đã bị tai nạn ở đó, đứa bé kia mới năm tuổi."
Nghe vậy, những người khác đều ngẩn ra.
"Việt Khê là đang thắp hương cho đứa bé kia, đó rõ ràng là có ý tốt, các người lại dùng những lời ác ý để phỏng đoán hành động thiện ý của cô ấy." Hàn Húc lắc đầu, làm như thở dài mà nói: "Qủa thực làm người khác khinh thường."
Đáy mắt cậu sâu đen không rõ, những người khác cũng không thể hình dung, chỉ cảm thấy Hàn Húc trước mặt có chút đáng sợ.
Có nữ sinh nghe thấy vậy đã sắp khóc đến nơi, lúc trước nói qua Hàn Húc ở trường học bọn họ là học sinh ngoan, lớn lên đẹp trai thì không nói, tính tình tốt, còn học giỏi, không biết có bao nhiêu nữ sinh thích thầm cậu.
Hiện giờ bị người mình thích nói như vậy, trong lòng mấy người này sao có thể không hoảng loạn?
Triệu Lộ khẽ hừ một tiếng, trong lòng vô cùng vui sướng.
Người khác không biết, cô chính là biết Việt Khê có bản lĩnh, còn may Hàn Húc đứng ra nói chuyện co cô ấy, bằng không chẳng phải cô ấy phải chịu ủy khuất sao?
Không khí trong phòng học có chút quái dị, Việt Khê vừa vào phòng thì có vô số ánh mắt liếc đến cô, cô dừng bước theo bản năng, sau đó lại làm như không có việc gì mà đi đến chỗ ngồi của mình.
Nghỉ giữa giờ, hai người Triệu Lộ và Từ Vi đi đến tìm Việt Khê.
"...Cậu không biết, lúc Hàn Húc nói lời kia, tớ nhìn thấy cũng có chút sợ, cũng không biết vì sao." Triệu Lộ nhìn thoáng qua Hàn Húc, nhỏ giọng nói.
Từ Vi nhỏ giọng: "Cũng do mấy người đó quá đáng, tớ nghe cũng tức giận."
"Như vậy, ở đó thật sự có quỷ sao?" Triệu Lộ nhìn bốn phía, thấy không có ai thì nhỏ giọng hỏi.
Việt Khê gật đầu, nói: "Cậu bé tên là Tráng Tráng, là đứa bé rất đáng yêu."
Triệu Lộ hít vào một hơi theo bản năng, nhỏ giọng nói: "Có loại cảm giác như tìm thấy thế giới mới."
Chờ mấy người Triệu Lộ rời đi, Việt Khê như suy tư gì nhìn Hàn Húc một cái, không nghĩ tới đối phương thế mà giúp cô nói chuyện. Trên thực tế, chuyện như vậy cô gặp không ít, thể chất đặc thù, từ nhỏ đã có thể thấy âm hồn, bị những người khác thấy đều nói cô là người ngoài, rảnh rỗi thì thích bát quái, cô đều đã quen.
Nhưng thật ra không nghĩ tới, lúc này thế nhưng có người giúp cô nói chuyện.
A, cảm giác rất hiếm lạ.
Hôm nay là thứ bảy, cũng chỉ học đến trưa, chờ tan học Việt Khê liền đến siêu thị gần trường tiểu học, đứng trước quầy để sữa, nhìn các loại sữa trên giá, hơi hơi nhíu mày, nhìn dáng vẻ ấy có chút khá buồn rầu.
Một bàn tay duỗi ra từ phía sau, trực tiếp lấy ra một hộp sữa bò.
Việt Khê quay đầu, ngửa đầu nhìn chàng trai trước mắt. Bọn họ đứng khá gần, Việt Khê chỉ cần dịch một bước nhỏ là có thể trực tiếp đâm vào ngực Hàn Húc. Từ góc khác nhìn lại, hai người giống như đang ôm nhau.
Việt Khê lùi một bước về phía sau, chỉ là ở phía sau là cái giá, muốn tránh cũng không được.
"Cái này là sữa bò, uống khá tốt, mua cái này đi." Hàn Húc lui về phía sau một bước, đưa sữa bò đang cầm cho Việt Khê.
Việt Khê hỏi: "Cậu cảm thấy cái này uống ngon?"
Hàn Húc gật đầu: "Từ nhỏ tớ đã uống cái này, hương vị không tồi."
"Kia được, tớ sẽ mua cái này!" Biểu tình cực lỳ nghiêm túc, Việt Khê quay người lấy một thùng sữa bò.
Quầy tính tiền, Hàn Húc hỏi: "Hiện tại cậu muốn trở về sao?"
Việt Khê nhìn chằm chằm sữa bò trong tay, nghe vậy thì ừ một tiếng. Sau đó lại như đã suy nghĩ tốt, cô đứng trước mặt Hàn Húc, biểu tình cực kỳ nghiêm túc, làm Hàn Húc bị nhìn như thế cũng không nhịn được mà nghiêm túc theo.
"Làm sao vậy?" Cậu hỏi.
Việt Khê đưa sữa bò qua, nhìn biểu tình mờ mịt trên mặt Hàn Húc, mở miệng nói: "Tặng cho cậu."
Hàn Húc: "???"
Ngón tay Việt Khê khẽ giật: "Hôm nay không phải cậu đã giải thích giúp tôi sao, đây là cảm ơn."
Ông già có nói qua, người khác giúp mình thì mình phải cảm ơn người ta. Thật ra cô có chút không tự nhiên, kêu cô đuổi quỷ giết quỷ cô còn không chút sợ hãi, chính là tặng quà cho người khác, đây là lần đầu tiên.
Hàn Húc nhịn không được cười, là loại cười thực sự, khóe mắt lông mày đều mang theo ý cười.
"Vậy cám ơn cậu, tiểu cô nương." Cậu nói như vậy, còn giơ tay xoa đầu Việt Khê.
Việt Khê ngẩng đầu nhìn cậu, nhịn không được nghĩ, người này còn khá xinh đẹp.
"Cậu nghĩ gì mà lại đưa sữa bò?" Hàn Húc cầm một hộp sữa bò, có chút dở khóc dở cười.
Cái quà này, thật là quá "kinh hỉ."
Việt Khê nói: "Tôi nghe hàng xóm cách vách nói, học sinh cấp ba nên uống nhiều sữa bò, có thể khiến cậu trở nên thông minh và khỏe mạnh hơn. Một hộp sữa bò quá ít, cho nên tôi mua một thùng."
Hàn Húc nhướng mày, rũ mắt nhìn cô: "Kỳ thật cậu muốn cảm ơn tôi cũng không cần phiền toái như vậy, không bằng thế này đi, tôi...."
Cậu đang muốn nói cái gì, di động Việt Khê đột nhiên vang lên.
"....Cứu mạng, cứu mạng!"
Di động vừa được chuyển, bên kia liền truyền đến tiếng kêu thê lương, kèm theo tiếng kêu còn có âm thanh kỳ quái, giống như âm thanh của loài bò sát trường trên mặt đất.
Tình huống có chút không đúng!
Việt Khê nghiêm mặt, vội đáp một tiếng.
Bên kia truyền đến tiếng kêu hỗn loạn, sau đó có tiếng chạy, người bên kia dường như rất vội, rất nhanh, bên kia lại truyền đến tiếng đóng cửa.
"Cô chủ nhỏ, cô chủ nhỏ, là tôi, tôi là người mua bùa trong tiệm, cô còn nhớ tôi không?" Có tiếng thở dốc, còn có tiếng khóc run run.
Người mua bùa?
Cửa hàng mười ngày nửa tháng không có lấy một vị khách, lâu như vậy cô chỉ bán được cho một người, cho nên đối phương vừa nói cô liền nhớ ra.
"Là chị à, làm sao vậy? Chỗ chị sảy ra chuyện gì?" Việt Khê hỏi.
Tô Văn nắm chặt tấm bùa trong tay, cả người mồ hôi lạnh, cô khóc ròng nói: "Có rắn, có rắn... Tôi không biết, không biết, nó chắc chắn muốn giết tôi, là tới trả thù. Bà chủ nhỏ, cô cứu tôi, cứu tôi với."
Cô cực kỳ sợ, tấm bùa vàng trong tay đã nhiễm màu xám nhạt. Thời gian càng dài thì hiệu quả của tấm bùa càng thấp.
Cô nói chuyện có chút lộn xộn, Việt Khê cũng không biết đã có chuyện gì.
Cô nhìn thời gian, đã qua giữa trưa, liền nói: "Chị chờ, tôi đi tìm chị."
Nghe cô nói như vậy, hai mắt Tô Văn sáng ngời, lập tức nói địa chỉ của mình.
"Tôi nhớ địa chỉ của chị rồi." Lần trước lúc gửi đồ đi cô đã nhớ kỹ địa chỉ này, "Được, bây giờ tôi sẽ đi liền, hai tấm bùa chị mua nhớ phải mang trên người, thứ kia có muốn động thủ cũng không dễ như vậy."
Cúp điện thoại, Hàn Húc nhìn qua, cười hỏi: "Muốn tìm tài xế sao? Tôi có thể đưa cậu một đoạn."