Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 114



Edit: Qing Yun

Beta: Bạch Bạch

Thanh phong đảo qua thổi trọc khí bay lên cuồn cuộn, âm khí trong nhà tan hơn một nửa, làm cho mọi người cảm thấy như cả linh hồn và thể xác vừa được gột rửa.

Việt Khê cẩn thận cảm nhận, cô hơi ngạc nhiên, cúi đầu nhìn xuống chân, nói: “… Thế mà dưới nền đất này lại có một cái động.”

“Ý cô là dưới đất có thứ gì nữa á?” Những người khác kinh ngạc.

Việt Khê gật đầu, nói: “Điểm cuối của âm khí chính là ở dưới nền đất này, trước tiên cứ tìm xem thế nào, xem có tầng hầm linh tinh gì không, chúng ta xuống xem đi.”

Vừa ra ngoài, bọn họ đã nhìn thấy một đám âm hồn chen chúc bên ngoài, cả đám hơi thở hỗn độn, hai mắt đỏ đậm. Mấy người Việt Khê vừa ra khỏi nhà, đám quỷ hồn lập tức cảm nhận được, cả đám không hẹn mà cùng quay ra, khuôn mặt xanh trắng vặn vẹo điên cuồng, dáng vẻ hoàn toàn mất trí.

Hàn Từ Tuyết nắm chặt thanh kiếm trong tay, sắc mặt nặng nề: “Khoảng thời gian gần đây chúng tôi phát hiện âm hồn ở mấy thành phố xung quanh đều biến mất, nhất là chỗ này, không thấy bất kỳ một âm hồn nào, xem ra tất cả đều bị bắt đến đây.”

“… Xem ra luyện cổ đã đến bước cuối cùng rồi. Máu tươi của người, lại dùng quỷ hồn để tẩm bổ, đây… Nhìn giống như đang luyện thi!” Việt Khê nhỏ giọng nói.

Cũng không biết có phải bị lời nói của cô tác động không, mọi người đều cảm thấy da đầu run lên, dường như có hơi thở kh ủng bố nào đó đang dần thức tỉnh. Chờ khi nó hoàn toàn tỉnh lại, khoảnh khắc đó chắc chắn là thời khắc núi nở tuyết tan.

Lý Đông nơm nớp lo sợ hỏi: “Bây giờ chúng ta phải làm gì đây, chúng ta căn bản không đánh lại được nhiều âm hồn như vậy, chẳng lẽ chúng ta phải chết ở trong này à?”

Hàn Tuyết Từ cân nhắc liệu mình có thể đánh ra được một chiêu Sương Nguyệt Lạc Hoa nữa hay không, một kiếm này hao phí rất nhiều khí lực, hôm nay cô ta đã dùng hai lần, lại dùng một lần nữa, chỉ sợ cơ thể không chịu nổi.

Việt Khê cầm một xấp hoàng phù trong tay, ký hiệu lóe sáng, mỗi một lần ném là một xấp dày, nhưng đám âm hồn này lại cuồn cuộn không ngừng, đám này chết lại có đám khác lên thay.

“Có người muốn giữ chân chúng ta, không muốn để chúng ta đi xuống, xem ra thứ kia đã đến thời khắc quan trọng rồi.”

Không trung như có tiếng chuông vờn quanh, dưới sự chi phối của tiếng chuông này, đám âm hồn hoàn toàn quên mất nỗi sợ hãi đối với Việt Khê, trong lòng chúng chỉ còn sát ý điên cuồng.

Lý Đông nắm tay Việt Khê, cực kỳ sốt ruột hỏi: “Mau ném, mau ném đi, bọn chúng muốn đến đây, muốn đến đây rồi!”

Việt Khê: “… Hết hoàng phù rồi.”

Mấy người Lý Đông sửng sốt, hỏi lại theo bản năng: “Hơn một trăm lá hoàng phù mà đã hết rồi?”

Việt Khê xấu hổ cười, đáp lại: “Mỗi lần ném ra là ném cả tá, ném mấy lần đương nhiên không còn.”

Những người khác: “…”

Vậy phải làm sao bây giờ?!

Hàn Từ Tuyết nắm chặt thanh kiếm trong tay, âm thầm điều động chân khí trong đan điền, tính toán lại dùng Sương Nguyệt Lạc Hoa kiếm lần nữa. Cho dù chết cũng phải tranh thủ đường sống cho mọi người.

“Đưa kiếm của cô cho tôi mượn một chút.” Đột nhiên có người đi đến nói với cô ta như vậy.

Hàn Từ Tuyết ngạc nhiên, ngẩng đầu thấy người tới là Hàn Húc, cô ta lập tức đưa kiếm cho cậu không chút do dự, lại vô thức hỏi: “Cậu lấy kiếm… Làm gì…”

Dưới động tác của Hàn Húc, hai chữ cuối cùng nhỏ đến mức chỉ có mình cô ta nghe thấy.

Hàn Húc cầm kiếm, động tác vung kiếm cực kỳ tùy ý. Chỉ trong giây lát, kiếm khí tuyết trắng như cơn sóng bạc, trong mắt mọi người chỉ còn lại tuyết trắng sắc bén kia, giống như hoa trắng dưới trăng, đẹp đến kinh người.

Chẳng qua dưới khung cảnh xinh đẹp này, sát khí trong đó càng kinh người hơn. Hơn một ngàn âm hồn biến thành bột phần dưới chiêu kiếm này chỉ trong tích tắc.

Hiện trường yên lặng không tiếng động, mọi người trợn mắt nhìn Hàn Húc, trong đôi mắt ấy là vẻ không thể tin nổi.

“… Sương Nguyệt Lạc Hoa kiếm, đây là Sương Nguyệt Lạc Hoa kiếm.” Hàn Từ Tuyết thì thào nói ra cái tên này.

Người ta đồn rằng Sương Nguyệt Lạc Hoa kiếm là chiêu kiếm do đại sư Minh Kính sáng tạo ra ở hơn một nghìn năm trước, nghe nói một kiếm này chém ra như là sương hoa trong trăng, đẹp đến kinh người, kiếm khí đi đến chỗ nào, âm tà biến mất đến đó. Nghe nói đại sư Minh Kính từng dùng một kiếm chém chết mấy chục nghìn âm hồn, có thể nghĩ uy lực đáng sợ tới mức nào.

Chẳng qua bao nhiêu năm qua đi, nhà họ Hàn chưa từng từ bỏ tu luyện Sương Nguyệt Lạc Hoa kiếm, nhưng có luyện giỏi tới đâu cũng chỉ giết được nhiều nhất hơn trăm âm hồn trong một kiếm. Cảnh tượng một kiếm chém chục nghìn âm hồn trong truyền thuyết ấy chưa từng xuất hiện.

Hàn Từ Tuyết hoàn toàn không ngờ rằng có một ngày, mình lại được nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Sương Nguyệt Lạc Hoa kiếm.

“Một kiếm vạn hồn diệt, đây là Sương Nguyệt Lạc Hoa kiếm chân chính!”

Phục hồi lại tinh thần, ánh mắt mọi người nhìn Hàn Húc đã tràn đầy kinh ngạc cùng tìm tòi nghiên cứu, có người chợt nói: “Không đúng, sao cậu lại biết Sương Nguyệt Lạc Hoa kiếm?”

Hàn Húc trả kiếm lại cho Hàn Từ Tuyết đang ngẩn người, cậu cười nói: “Vừa rồi nhìn cô Hàn dùng chiêu này hai lần, tôi bèn nghĩ thử xem sao, không ngờ thử một lần đã thành công luôn… Sương Nguyệt Lạc Hoa kiếm, quả nhiên lợi hại.”

“Ý cậu là, cậu nhìn một lần là biết?” Hàn Từ Tuyết không thể tin nổi.

Hàn Húc gật đầu đáp: “Đúng vậy.”

Hàn Từ Tuyết hít một hơi thật sâu, những người khác vội nói: “Tôi không tin, Sương Nguyệt Lạc Hoa kiếm là chiêu thức do đại sư Minh Kính tạo ra, kiếm pháp vô cùng tinh diệu, sao cậu có thể nhìn một lần là học được?”

Hàn Húc suy nghĩ giây lát, trả lời với giọng điệu cực kỳ chân thành: “Có lẽ tôi là thiên tài.”

Mấy người Hàn Từ Tuyết: “…”

“Hay là cậu học lỏm được Sương Nguyệt Lạc Hoa kiếm rồi bây giờ lấy ra dùng, còn khoe khoang trước mặt bọn tôi?” Yến Tây Lai, người dùng thuật Khôi lỗi hỏi.

Hàn Húc liếc nhìn cô ta một cái, Yến Tây Lai bị cậu nhìn thì trong lòng chợt hoảng hốt, sau đó cô ta phát hiện cơ thể mình không chịu khống chế, cả người quay sang hướng khác, đánh thẳng vào tường, cô ta bị đâm cho đầu óc choáng váng.

“… Thuật Khôi lỗi, tên như vậy đúng không?” Hàn Húc lấy một hình nhân ra, kim bạc trong tay lóe sáng, cậu giơ lên đâm xuống hình nhân.

Yến Tây Lai trợn mắt, rốt cuộc lúc này trên mặt cô ta đã khó nén khủng hoảng, cô ta vừa tức vừa vội hỏi: “Cậu lấy tóc của tôi lúc nào… Dừng tay, mau dừng tay!”

Nhìn Hàn Húc không có ý dừng tay, cô ta sốt ruột không thôi.

Hàn Từ Tuyết vội nói: “Hàn Húc, mau dừng tay lại!”

Hàn Húc mỉm cười quay đầu đi, khẽ nói một chữ: “Trói!”

Ngay lập tức, mấy người Hàn Từ Tuyết phát hiện bọn họ không thể nhúc nhích được, rõ ràng là đã bị thuật pháp của Hàn Húc trói lại. Đây chỉ là một ngôn linh thuật đơn giản, trừ phi tu vi vượt xa đối phương mới có thể dễ dàng vây khốn đối phương như vậy.

Nghĩ vậy, trong lòng Hàn Từ Tuyết ngổn ngang cảm xúc.

Ở nhà họ Hàn, có thể nói cô ta chính là một trong những người có thiên phú xuất chúng nhất, từ nhỏ cái cô ta nghe được chính là lời khích lệ và nịnh hót, nhưng từ sau khi gặp Việt Khê và Hàn Húc, hai người này làm cô ta bị đả kích nặng nề. Tuổi tác hai người không hơn kém cô ta là bao, nhưng thực lực đã nghiền áp cô ta hoàn toàn, càng đừng nói đến những thủ đoạn kỳ quái đủ loại.

Một cây kim đâm vào hình nhân rơm, Yến Tây Lai đau đớn cuộn người rúc vào một góc, kêu gào đau đớn không ngừng.

Hàn Húc thong thả đi đến trước mặt cô ta, cười híp mắt nói: “Nhìn này, tôi cũng biết dùng thuật Khôi lỗi… Còn tóc của cô, cô lấy tóc của sư phụ tôi từ khi nào, tôi lấy tóc của cô lúc ấy.”

Nghe vậy, Yến Tây Lai lộ vẻ hiểu rõ.

Cô ta kéo tóc mình, nói: “Lúc đó tôi còn nghĩ cậu túm tóc tôi làm gì. Chẳng qua cậu lấy tóc tôi cũng không có tác dụng gì, cách làm của cậu vô dụng đối với tôi.”

Cho nên khi ấy dù biết cậu lấy tóc mình, Yến Tây Lai cũng không để ý. Có một câu nói, đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, tất cả những động tác nhỏ đều không đáng quan tâm.

Yến Tây Lai đau đớn thở hổn hển, cô ta nghẹn ngào nói: “Tôi, tôi không định làm gì cả, tôi chỉ không tin mấy người thôi, sợ các người giở trò xấu… Tôi biết lỗi rồi, cậu bỏ qua cho tôi đi, bỏ qua cho tôi đi! Á, đau quá, đau quá!”

“… E rằng cô tính khi nào gặp nguy hiểm thì có thể lấy hai bọn tôi ra cản cho các người, nói cách khác, cô muốn coi bọn này làm khiên thịt cho mình!”

Nói xong, Hàn Húc khẽ cười, hình nhân trên tay bốc cháy, chẳng mấy chốc đã cháy thành tro, cậu đứng dậy, nhìn xuống Yến Tây Lai đang đau đớn túa mồ hôi dưới đất: “Tuy thực lực của tôi không bằng sư phụ, tu vi cũng thấp, những vẫn đủ để xử lý cô. Cô nên biết rằng, có một vài người không thể đụng vào.”

Yến Tây Lai r3n rỉ, nhìn cậu xoay ngưởi rời đi thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng nghĩ mà sợ. Cô ta mất lực nằm trên mặt đất, đau đớn qua đi, cơ thể vẫn còn run rẩy khe khẽ.

Cởi bỏ trói buộc trên người nhóm Hàn Từ Tuyết, ánh mắt bọn họ nhìn Hàn Húc càng thêm phức tạp, nhưng không ai nói gì, chỉ có một cô gái chơi thân với Yến Tây Lai là tiến lên đỡ cô ta.

Việt Khê tò mò hỏi Hàn Húc: “Thuật Khôi lỗi dùng thế nào?”

Hàn Húc nhìn cô, cười hỏi: “Sư phụ thấy hứng thú à?”

Việt Khê khẽ gật đầu, nói: “Tôi cảm thấy nó hơi giống thuật Thế thân của tôi, nhưng vẫn có điểm khác. Tôi nghĩ, cảm thấy có lẽ mình cũng dùng được, chỉ là không biết có thể khống chế người được không… Hay là cậu để tôi thử khống chế cậu chút nhé?”

Hàn Húc đồng ý không chút do dự: “Được.”

Việt Khê lấy một người giấy trong túi ra, lẩm bẩm: “Người rơm không khác người giấy là bao, chẳng qua người bù nhìn chắc chắn hơn người giấy… Nào, cho tôi một sợi tóc của cậu đi, tôi thử xem… Cậu cảm thấy thế nào?”

Hàn Húc khẽ giật ngón tay, gật đầu nói: “Có cảm giác, sư phụ thật sự khống chế được tôi… Cảm giác bị người khác khống chế thật sự rất đặc biệt.”

Việt Khê cười, tiện tay phá hủy người giấy, cô lắc đầu nói: “Tôi không cần thuật Khôi lỗi cũng có cách khiến người khác bị thao túng hoàn toàn…”

Đối với cô mà nói, thứ này thật sự rất yếu.

Hàn Húc nói: “Từ rất lâu trước đây, thuật Khôi lỗi được sử dụng rộng rãi, chẳng qua thời gian dài qua đi, thuật này cũng dần sa sút. Bởi vì muốn thi triển thuật Khôi lỗi cần phải có vật dẫn, đó chính là vật trên người bị làm phép, ví dụ như tóc, máu gì đó. Cái này là điều kiện tiên quyết, khi các tu giả đánh nhau, muốn làm được thuật này là không dễ dàng, trừ phi Khôi Lỗi sư ở xa đối phương.”

Hai người nói chuyện không coi ai ra gì, lại làm cho đám người Hàn Từ Tuyết càng thêm trầm mặc.

Thuật Khôi lỗi nào có đơn giản như họ nói, thuật này liên quan đến rất nhiều thứ khác, muốn học tập, không bỏ ra mười năm hai mươi năm thì không có cửa. Yến Tây Lai còn nhỏ tuổi mà đã có chút thành tựu, đây coi như trường hợp hiếm gặp của nhà họ Yến.

Nhưng Hàn Húc và Việt Khê lại khác, theo lời bọn họ nói, bọn họ chỉ nhìn Yến Tây Lai dùng một lần lại có thể học được, đây quả thực khiến người ta hoàn toàn không thể tin tưởng, nhưng dù không tin thì đây cũng là sự thật.

Người so với người, tức chết người!

Rốt cuộc bọn họ cũng cảm nhận được ý tứ của những lời này, nhưng thậm chí trong lòng cũng không thể ghen tỵ nổi, bởi vì chênh lệch thật sự quá lớn, coi như bọn họ rất giỏi thì cũng không sánh được với hai người này.

Không khí như trời sắp đổ mưa, chỉ trong giây lát, sắc trời đã tối sầm xuống, âm khí bốn phía dao động kịch liệt.

Việt Khê ngẩng đầu nhìn, híp mắt nói: “Đi, đi xuống xem một chút, người phía sau đã ngồi không yên, có lẽ thứ dưới lòng đất sắp thành hình rồi.”

**

Chú thích:

Khôi lỗi: Con rối

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.