Sau khi trở lại từ thành phố C, Việt Khê hoàn toàn quên mất chuyện ở đó, chẳng qua là một vài người không quan trọng với cô, vốn không cần cô bận tâm ghi nhớ, không có lý do gì để cô phải bận tâm lời của họ cả.
Tuy nhiên, dù cô không thèm để ý, nhưng tin tức vẫn truyền đi, mọi người đều biết Chu Tam Thông có một cháu gái, cho nên trong khoảng thời gian này Việt Khê thường xuyên có cảm giác bị người khác âm thầm theo dõi. Cô cũng không thích cuộc sống của mình bị người ta nhìn chằm chằm, cho nên hoàn toàn không nương tay, để chú thuật đánh những người đó một trận, cảm giác bị rình rập mới giảm đi ít nhiều, chẳng qua là cũng có người không chừa.
“Xem ra danh tiếng của ông nội ở tu giới rất lớn, cho nên mới có nhiều người đến xem tôi khi biết tôi là cháu nội ông như vậy!” Việt Khê bị những người này quấy rầy, cô hắt một cốc nước ra cửa sổ, đồng thời ngón tay vẽ một phù văn kỳ lạ trên không trung.
Một con chim ngoài cửa sổ bị hắt nước vào người, đồng thời trong một góc ở trường học, tiếng người la hét thảm thiết chợt vang lên, cậu ta che tay phải của mình, đau đến mức làm cậu ta đứng không vững, cậu ta quỳ một chân xuống đất, mồ hôi trên trán không ngừng lăn xuống.
Một con dấu màu đỏ dần xuất hiện trên tay phải cậu ta, cảm giác đau đớn truyền ra từ dấu ấn này khiến cậu ta đau đớn kêu lên thành tiếng.
Cho đến khi vết đỏ hoàn toàn nổi lên, cảm giác đau đớn mới từ từ dịu đi, cậu ta giống như con cá thiếu nước được bỏ lại vào trong nước, há miệng th ở dốc, cả người mất sức.
“Đây là thứ gì vậy?” Đồng bọn bên cạnh nhìn con dấu trên tay cậu ta, ngờ vực hỏi, nói: “Sao lại… Là hình cái đầu heo?”
Chỉ thấy trên mu bàn tay màu lúa mạch xuất hiện một đầu heo màu đỏ tươi đặc biệt nổi bật, giống như đang giễu cợt vậy. Lúc này, người bị xuất hiện dấu ấn hoảng loạn kêu lên: “Chân khí, chân khí của tôi, không thi triển ra được.”
Những người khác nghe vậy đều giật mình.
Ba người bọn họ đều là thiên sư thành phố B, tuổi tác không lớn, đều là sinh viên tầm tuổi với Việt Khê. Chẳng qua là nghe nói cháu gái của Chu Tam Thông học đại học ở Thanh Đồng, cả bọn không khỏi tò mò tới nhìn một chút, ai biết đối phương lợi hại như vậy.
Ba người nhìn nhau, thử phá chú thuật này, nhưng bằng tu vi của bọn họ, nghĩ vô số biện pháp cũng vô ích, cuối cùng chỉ có thể ảo não đi về tìm người trong nhà. Mặc dù nhà họ Trịnh thành phố B không bằng hai nhà Hàn Bạch, nhưng cũng coi như có chút danh tiếng ở tu giới, nhất là thiên sư đương thời Trịnh Bạc Lý, là anh cả của Trịnh Bạc Dịch, thiên phú cực cao, hiện nay đã là thiên sư cấp tám.
Ở trong lòng Trịnh Bạc Dịch, anh trai của mình không gì là không thể, cho nên khi tay cậu ta trúng chú thuật không thể sử dụng chân khí, người cậu ta nghĩ tới đầu tiên chính là anh trai. Nhưng cậu ta tuyệt đối không ngờ tới rằng anh cả nhà mình cũng bó tay với chú thuật này.
“Đây là bùa chú, tu vi của đối phương cao hơn anh, anh không có cách giải nó.” Trịnh Bạc Lý lắc đầu một cái, tỏ vẻ mình cũng bó tay.
Trịnh Bạc Dịch trợn tròn hai mắt, nói: “Tu vi của cô ta còn mạnh hơn anh á? Anh cũng không có cách nào sao?”
Trịnh Bạc Lý hỏi: “Làm sao em chọc tới người ta vậy? Không phải anh đã nói với em ít gây chuyện đi sao? Tu vi của đối phương cao, nếu như muốn giết em thì chỉ cần một ý nghĩ, em còn có thể ngồi ở đây sao?”
Anh ta cũng nhìn ra đối phương chỉ muốn dạy dỗ Trịnh Bạc Dịch một chút nên mới không lo lắng. Nếu người kia muốn giết Trịnh Bạc Dịch thì đâu thả cậu ta đến bây giờ.
“… Em không gây chuyện, em chỉ hơi tò mò thôi.” Trịnh Bạc Dịch cảm thấy rất tủi thân, cậu ta cũng không có tâm tư xấu gì hết.
Nghe cậu ta kể rõ đầu đuôi ngọn ngành, Trịnh Bạc Lý nhíu chặt mày hơn, hơi giận nói: “Lại chạy đi rình mò người ta, anh dạy em như vậy sao? Em còn biết hai chữ lễ phép viết như thế nào không? Vừa khéo, giờ không thể dùng chân khí trong cơ thể, em viết một nghìn lần hai chữ lễ phép cho anh, sau khi viết xong, anh mang em đi xin lỗi đối phương.”
Nghe vậy, vẻ mặt Trịnh Bạc Dịch lập tức xụ xuống, cậu ta kêu lên: “Không, anh ơi, sẽ chết người đó!”
“Vậy chết rồi hẵng nói.”
“…”
Không có cách nào, Trịnh Bạc Dịch chỉ có thể thành thật viết một nghìn lần hai chữ “Lễ phép”, cậu ta cảm thấy tay mình mềm nhũn như sắp gãy, một chút sức lực cũng không có.
Sau nhận được những gì cậu ta viết, lúc này Trịnh Bạc Lý mới đưa cậu ta tới đại học Thanh Đồng tìm Việt Khê.
Vừa nhìn thấy hai anh em, ánh mắt của Việt Khê lập tức dừng trên người Trịnh Bạc Dịch, nhướng mày nói: “Người sử dụng chim giấy để theo dõi tôi là cậu à?”
Nghe vậy, Trịnh Bạc Dịch liền đỏ mặt, thở hổn hển hồi lâu mới nói: ” Đúng vậy, rất xin lỗi…”
Trịnh Bạc Lý tức giận trợn mắt nhìn cậu ta một cái, đè đầu cậu ta để cậu ta cúi đầu nhận lỗi với Việt Khê, rồi đưa một xấp giấy viết đầy hai chữ “Lễ phép” một nghìn lần cho cô, nói: “Cô Việt, thật sự xin lỗi, em trai tôi hơi lỗ m ãng, gây ra phiền phức cho cô… Nó từ nhỏ đã ngưỡng mộ Chu tiền bối, cho nên khi biết cô là cháu gái của Chu tiền bối, nó đã rất tò mò về cô chứ không phải có ý xúc phạm cô.”
Thái độ của Trịnh Bạc Lý xem như rất nhún nhường, Việt Khê cũng không phải là người hẹp hòi, chẳng qua là cảm giác bị người theo dõi không thoải mái chút nào cho nên mới cho Trịnh Bạc Dịch một bài học.
“… Nói xin lỗi thì không cần, chỉ là tôi có chuyện muốn nhờ anh Trịnh giúp đỡ.” Việt Khê như có điều suy tư.
Trịnh Bạc Lý nghi hoặc nhìn cô.
Việt Khê cười một chút, nói: “Nói thật, tôi rất ghét người khác theo dõi tôi… Anh Trịnh ở tu giới chắc cũng chút danh vọng, tôi hy vọng anh Trịnh có thể nói với những người đó, nếu như còn có người giống như ruồi vây quanh tôi nữa thì những gì tôi làm sẽ không còn là cảnh cáo đâu.”
Cô phất tay về phía Trịnh Bạc Dịch, cánh tay Trịnh Bạc Dịch khẽ giật nhẹ, nhìn đầu heo trên mu bàn tay từ từ biến mất, cặp mắt sáng lên, nói: “Giải, giải được rồi, chân khí cũng có thể sử dụng được rồi!”
Nhìn bàn tay của cô, ánh mắt Trịnh Bạc Lý hơi tối đi.
Bất kể Việt Khê có phải là cháu gái Chu Tam Thông hay không, chỉ bằng tu vi này của đối phương thì cũng đủ hoành hành trong tu giới.
Mà lúc này, việc điều tra có liên quan đến Việt Khê cũng được bày trước mặt rất nhiều người ở tu giới, trong đó còn có ảnh cô chụp chung với ông nội, gương mặt đó đúng là giống hệt như Chu Tam Thông.
“… Cháu gái của Chu Tam Thông, không ngờ Chu Tam Thông chưa chết!”
Đến bây giờ nhắc tới Chu Tam Thông vẫn làm cho người ta không khỏi xúc động, đây là một nhân vật cực kỳ phong độ phóng khoáng. Ở chung với ông thì rất dễ dàng bị nhân cách sức hấp dẫn của ông chinh phục.
Nếu không phải vì sự kiện bất ngờ hai mươi năm trước, bây giờ ông vẫn còn là người đứng đầu của Thiên Sư Minh. Tuy nhiên, bọn họ vẫn cho là Chu Tam Thông đã chết vào hai mươi năm trước, nhưng không ngờ ông còn để lại cho mọi người một bất ngờ như vậy.
Việt Khê, cháu gái của ông!
“Đây cũng là nhân vật còn đáng kinh ngạc hơn Chu Tam Thông, không, phải nói là một quái vật, Chu Tam Thông cho dù đã chết cũng khiến chúng ta chấn động…” Nghĩ đến trận đánh nhau nhìn thấy lúc ấy, Bạch Trường Y không khỏi thở dài nói.
Bị người ta nhắc tới khiến Việt Khê không khỏi hắt hơi một cái, cô xoa mũi, nói lầm bầm: “Là ai đang nhắc mình vậy?”
Triệu Lộ hỏi: “Có phải cậu bị cảm không? Có muốn uống thuốc cảm không… Này, đây là vé của cậu và Hàn Húc, tối thứ ba, ở đại học Nghệ Thuật nước Z, bọn họ sẽ tổ chức tiệc chào mừng tân sinh viên. Nghe nói đại học Nghệ Thuật có một người tên là Lộ Minh Nguyệt, nhảy rất giỏi, khi còn học cấp ba đã nhận được giải thưởng quốc tế. Cô ấy được trường đặc cách tuyển vào, cực kỳ siêu, lần này cô ấy cũng có tiết mục biểu diễn, chúng ta vừa khéo có thể đi xem một chút.”
Việt Khê ồ một tiếng, cũng không để ý cho lắm, nhưng cô vẫn nhận lấy vé, hiếm khi cùng nhóm Triệu Lộ ra ngoài đi chơi một lần.
“Lộ Minh Nguyệt…” Việt Khê lẩm bẩm đọc cái tên này.
Đại học Nghệ Thuật nước Z.
Trong phòng tập nhảy, ánh mắt mọi người chăm chú nhìn cô gái đang nhảy giữa sàn, trong mắt lộ vẻ si mê.
Trên sàn nhảy, dáng người của cô gái thon thả mềm mại, những động tác của cô ấy cực kỳ hoàn mỹ.
Điệu nhảy ba-lê tao nhã mê người, sự ưu nhã đặc biệt đó ở như càng rõ ràng ở trên người cô ấy. Cô ấy tựa như thiên nga trắng tuyết đang nhẹ nhàng nhảy múa, dáng múa động lòng người.
Sau khi nhảy xong, người cô ấy mồ hôi nhễ nhại, lúc này những người khác mới như tỉnh khỏi giấc mộng, điên cuồng vỗ tay.
“Giỏi quá, không thể tin là cô ấy vừa mới nhập học. Dù so với những vũ công quốc tế thì điệu nhảy của cô ấy cũng không kém.”
“Hơn nữa điều hiếm thấy nhất là khí chất đó, không loạn chút nào, các cậu đã xem bài thi lần trước của cô ấy chưa, thật sự rất trâu bò!”
“Tôi nghe nói ngay cả trên sàn đấu quốc tế, trường X cũng muốn ngỏ lời mời cô ấy về…”
Mọi người nhìn bóng lưng Lộ Minh Nguyệt rời đi, không khỏi xôn xao bàn tán.
Một người bên cạnh bĩu môi, nói: “Lộ Minh Nguyệt trước kia đâu có giỏi như vậy? Nhảy không có một chút linh tính nào, ngay cả thầy cô cũng vô cùng thất vọng với cô ta. Có điều ai mà biết được, sau một kỳ nghỉ hè, cô ta giống như được khai sáng vậy, khả năng múa tiến bộ cực nhanh… Tôi thấy là có khi cô ta dùng thủ đoạn bất thường gì đó.”
Nghe vậy, có người bên cạnh lập tức nói: “Có thủ đoạn bất thường gì để cô ấy múa giỏi như vậy? Tôi thấy cậu ghen tị người ta thì có, tôi nhớ Trương Hiểu cậu và Lộ Minh Nguyệt học cùng lớp hồi cấp hai, chắc tám phần là cậu thấy người ta múa giỏi hơn mình, trong lòng không phục chứ gì?”
“Đúng vậy, Lộ Minh Nguyệt người ta có thiên phú, còn chăm chỉ, cậu muốn so với cô ấy thì tập múa thêm trăm năm đi.”
Những người khác tới tấp chỉ trích cô ta, Trương Hiểu giận dữ ra mặt, trong lòng càng ghen tỵ với Lộ Minh Nguyệt hơn. Cô ta thầm nghĩ trên đời này làm gì có chuyện tiến bộ cực nhanh như vậy, Lộ Minh Nguyệt chắc chắn đã dùng thủ đoạn gì đó, nói không chừng, Lộ Minh Nguyệt trước mắt này vốn không phải là Lộ Minh Nguyệt?
Trương Hiểu âm thầm suy đoán, bình thường càng chú ý đến Lộ Minh Nguyệt hơn, cho đến một ngày cô nhìn thấy Lộ Minh Nguyệt đang nói chuyện với đôi giày ba-lê của mình, dáng vẻ độc thoại nhìn rất kỳ quái, giống như có một người trước mặt đang nói chuyện cùng vậy.
Lúc ấy, khi nhìn thấy cảnh này, Trương HIểu nhất thời nổi da gà. Nghĩ đến sự thay đổi của Lộ Minh Nguyệt trong hai năm nay, cô ta lại cảm thấy lạnh sống lưng.