Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 120



Edit: Qing Yun

Đại học Múa của nước Z cũng có chút danh tiếng trên trường quốc tế, những trường đại học khác tổ chức lễ mừng tân sinh viên sẽ là ai đi cũng được, nhưng trường đại học Múa thì khác, được xuất hiện ở buổi lễ chính là một phiếu khó cầu. Ở trường học này, dù là tân sinh viên cũng có khả năng múa rất tốt, cho nên dù là lễ mừng tân sinh viên thì tính nghệ thuật cũng vượt xa trường học khác.

Hơn nữa nhiều người khiêu vũ không chỉ nhảy giỏi mà dáng vẻ còn rất xuất sắc, cái này làm cho buổi lễ mừng tân sinh viên của đại học Múa nước Z trở thành buổi lễ được thành phố B cực kỳ hoan nghênh, dù là trường đại học khác cũng mong chờ, cho nên vé vào cửa trở thành thứ có tiền cũng khó mua, may thay Triệu Lộ lại có thể lấy được bốn tấm vé.

“Cũng may tớ có người quen ở trường Múa, anh ấy vừa vặn ở trong Hội học sinh, tớ nhờ anh anh ấy để lại bốn tấm vé…” Triệu Lộ nói, giọng điệu khó nén đắc ý, phải biết rằng những tấm vé này trường phát miễn phí cho sinh viên trong trường, nhưng người ngoài thì bị hét giá lên đến 500 tệ.

Việt Khê cẩn thận nhìn mặt cô ấy, chợt nói: “Triệu Lộ, tớ xem tướng mạo của cậu như là có dấu hiệu hồng loan tâm động… Cậu đang thích ai à?”

Nghe vậy, Từ Vi ở bên cạnh cười trộm, nói: “Tớ đã nói mà, Ngô Hủ kia chính là Túy Ông không phải ở rượu(1), rõ ràng anh ta thích cậu, tìm cơ hội xum xoe với cậu. Biết cậu muốn đến xem lễ của bọn họ là lập tức dâng vé lên ngay.”

Mặt Triệu Lộ hơi đỏ, thái độ lại rất hào phóng: “Anh ấy thích tớ, chủ động theo đuổi tớ, chẳng lẽ lại không chịu tỏ vẻ gì cả? Cũng chỉ là năm tấm vé mà thôi.”

Bốn người đến trường Múa trước giờ lễ hội bắt đầu, lúc này còn ba giờ nữa mới đến giờ, bọn họ có thể dùng ba giờ này đi dạo quanh trường, nghe nói phong cảnh trường đại học Múa rất đẹp, có một cái hồ sen lớn rất nổi tiếng, cũng là một thắng cảnh nổi tiếng của thành phố B.

“… Hồ hoa sen, trong truyện kinh dị, nơi thế này rất dễ có quỷ làm loạn.” Việt Khê thuận miếng nói một câu, sau đó nhìn thấy Triệu Lộ và Từ Vi khẩn trương nhìn mình.

Việt Khê: “… Tớ chỉ đùa chút thôi.”

Từ Vi thở phào một hơi: “Tớ sợ nhất thứ này đấy.”

Triệu Lộ nói: “Có Việt Khê ở đây, tớ chẳng sợ gì cả, nhưng mà tóm lại cái này cũng khiếp chết đi được.”

Ngô Hủ đi đến đón bọn họ trùng hợp nghe được cuộc nói chuyện này, anh ta không hiểu ra sao, gãi đầu nói: “Các em nói bên hồ hoa sen á? Nói mới nhớ, bên đó rất kỳ lạ, năm nay đã có bốn người chết đuối bên đó rồi, bây giờ trường không cho sinh viên đến gần đó nữa, mọi người đều truyền tai nhau là có quỷ. Nhưng mà sao thế được, trên đời này làm gì có quỷ, ha ha…”

Triệu Lộ, Từ Vi đều từng thấy quỷ: “…”

Không, tin bọn em đi, trên đời này thật sự có quỷ đó!

Quả thật phong cảnh trường Múa rất đẹp, việc xanh hóa làm được rất tốt, trong trường trồng không ít hoa quế, bây giờ đúng vào mùa thu, mùa hoa quế nở rộ, mùi thơm ngọt của hoa quế tràn ngập không khí.

Trong lòng đột nhiên khẽ động, Việt Khê dịch người sang bên cạnh, một chiếc xe đạp đi qua cô chợt đổ ầm xuống đất, nếu cô không né tránh, e rằng xe đạp này đã đổ vào người cô.

Xe đạp đổ xuống, người ngồi trên xe đương nhiên cũng ngã lăn ra ngoài, chiếc hộp được buộc sau xe bị bung ra, đôi giày bên trong lăn mấy vòng trên đất.

“Đàn em, em không sao chứ?” Ngô Hủ vội vàng đi đỡ cô ta.

Cô gái kia ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp, mặt mày như họa, cô ta hơi chau mày vì đau, đỡ tay Ngô Hủ đứng lên, cô ta thấp giọng nói cảm ơn: “Cảm ơn đàn anh.”

Triệu Lộ ở bên kia duỗi tay nhặt đôi giày lên, đưa qua nói: “Này, đồ của cô bị rơi.”

Cô gái kia nhìn đôi giày múa trong tay cô ấy, biểu cảm lập tức thay đổi, chợt duỗi tay giật lấy đôi giày, động tác có phần thô lỗ, có vẻ rất khẩn trương.

“Cảm ơn!” Cô ta nói cảm ơn Triệu Lộ, tay nắm chặt đôi giày.

Việt Khê hơi nheo mắt nhìn đôi giày trong tay cô ta.

“Đàn em, em bị thương, có muốn bọn anh đưa đến phòng y tế không?” Ngô Hủ chú ý tới tay chân đàn em bị chảy máu, lập tức quan tâm hỏi.

Đặc biệt là vết thương trên tay, có lẽ là lúc ngã đã dùng tay chống, cho nên trên tay máu tươi đầm đìa, còn bị thủng một lỗ, máu chảy không ngừng, cô ta duỗi tay cầm đôi giày, máu lập tức dính lên, thế nhưng nhìn cô ta lại giống như hoàn toàn không phát hiện,

Nhìn thoáng qua miệng vết thương trên tay, cô ta hơi nhíu mày, nhận lấy khăn giấy Việt Khê đưa qua xoa lung tung vài cái: “Không sao, bây giờ em có việc gấp, không có thời gian đến phòng y tế… Đàn anh, vừa rồi cảm ơn mọi người, em đi trước.”

Nói xong, cô ta nâng xe đạp lên, đạp xe đi mất.

“Đôi giày múa ba lê kia là của bạn đó à?” Từ Vi tò mò hỏi.

Triệu Lộ thở dài: “Ngô Hủ, trường anh thật nhiều người đẹp… Đặc biệt là khí chất, là vì học múa à, khí chất quá nổi bật rồi.”

Cái này đại khái là mỹ nhân ở cốt không ở da, nếu chỉ đơn giản là diện mạo xinh đẹp cũng thôi, nhưng cái độc đáo chính là khí chất, cái này mới là cái khiến người ấn tượng nhất.

Ngô Hủ cười nói: “Khí chất của các em cũng rất tốt mà…”

Nói xong, anh ta liếc nhìn Việt Khê theo bản năng rồi không khỏi rụt cổ.

Nói về ba người, người có diện mạo xinh đẹp nhất chính là Việt Khê, khí chất độc đáo nhất cũng là cô, có điều Ngô Hủ cảm thấy hơi sợ cô, cảm giác rất áp lực.

Khí chất của Việt Khê khá thanh lạnh, có loại trầm tĩnh mà bạn cùng lứa tuổi không có, giống như hồ nước không có gợn sóng, cực kỳ an tĩnh. Cô đứng trong đám người, khí chất cực kỳ đặc biệt, rõ ràng phải cực kỳ hấp dẫn ánh mắt mọi người. Nhưng kỳ lạ chính là rất ít người chú ý đến cô, chỉ có sau khi gặp cô rồi mới cảm thấy, a, cô gái này thật xinh đẹp, còn có khí chất nữa.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô, Ngô Hủ quả thật là giật mình kinh ngạc. Chẳng qua anh ta vẫn thích Triệu Lộ hơn, anh ta là người chung thủy như vậy đấy.

“Bạn học Ngô đang nhìn gì thế?”

Hàn Húc đột nhiên nhẹ giọng hỏi, cũng không biết cậu đứng trước mặt anh ta từ khi nào, tuy rằng đang cười khanh khách, nhưng đôi mắt đen như mực kia như là vực sâu không đáy, Ngô Hủ nhìn lướt qua một cái cũng không dám đối diện với mắt cậu.

— Sao hai người này lại đáng sợ như vậy?

Ngô Hủ rùng mình, như là động vật ăn cỏ bị động vật ăn thịt nhìn trúng, cảm giác đối mặt thiên địch, da đầu muốn nổ tung, vội nói: “Không, không nhìn gì!”

Việt Khê chú ý tới đồ vật rơi trên đất, cô duỗi tay nhặt lên, phát hiện là thẻ sinh viên, cô nhìn tên trên thẻ, đọc ra tiếng: “Trương Hiểu.”

“Trương… Trương Hiểu, đây không phải sinh viên trong đội múa ba lê tối nay à?” Ngô Hủ lên tiếng, thấy Hàn Húc không nhìn mình nữa, anh ta mới nhẹ nhàng thở ra, cũng không nói lắp bắp nữa.

Triệu Lộ hỏi: “Anh biết cô ấy à?”

Ngô Hủ đáp: “Anh làm việc ở Hội sinh viên, phụ trách sơ thấm mấy tiết mục văn nghệ, cho nên từng thấy tên này?”

Triệu Lộ nghi ngờ anh ta: “Nhiều tiết mục như vậy, anh nhớ hết tên của mọi người à?”

“Đương nhiên không phải, chỉ là tình huống của Trương Hiểu khác mọi người… Không phải lần trước anh nói với em trường anh có một sinh viên mới cực kỳ xuất sắc tên là Lộ Minh Nguyệt à? Vốn tiết mục này cô ấy múa chính, nhưng thời gian trước cô ấy xảy ra chuyện qua đời, tiết mục này phải đổi người, chính là Trương Nguyệt, cho nên anh mới nhớ.” Ngô Hủ giải thích.

Triệu Lộ hỏi tiếp theo bản năng: “Xảy ra chuyện qua đời?”

“Đúng vậy, tình huống cụ thể thì anh không biết… Cô ấy có thiên phú khiêu vũ cực cao, các giảng viên đều khen ngợi cô ấy, nói là vũ đạo của cô ấy có thể xếp hàng top trong nước, có điều cô ấy còn nhỏ, chờ cô ấy lớn hơn chút nữa, rất có thể sẽ làm nên tên tuổi trên trường quốc tế. Nhưng không ngờ cô ấy lại qua đời khi còn trẻ như vậy, thật quá đáng tiếc.” Ngô Hủ không khỏi cảm thán, mỗi lần giảng viên nhắc đến Lộ Minh Nguyệt cũng là nói không nên lời bóp cổ tay thở dài, đều nói đáng tiếc một thiên tài như vậy.

Đề tài này có phần nặng nề, Ngô Hủ nhanh chóng đổi đề tài khác.

Hàn Húc dựa gần Việt Khê, thấp giọng hỏi: “Sư phụ, vừa rồi cô nghĩ gì vậy?”

Việt Khê nói: “Không có gì… Vừa rồi cậu có cảm nhận được không, cô gái Trương Hiểu kia, hơi thở trên người cô ấy rất kỳ quái. Có hơi tà tính, lại mang theo chút mùi máu… Cậu có chú ý tới đôi giày của cô ấy không, hình như truyền đến từ đôi giày ấy, làm người thật không thoải mái, hơn nữa thứ kia không giống quỷ mà giống như ác niệm nào đó hơn.”

“Trên đôi giày kia quả thật có chút đồ vật, hơn nữa chắc gần đây mới đổ máu, cho nên thứ kia rất sinh động… Dù sao không phải người và việc liên quan, sư phụ không cần để ý.” Hàn Húc mỉm cười, giọng điệu cực kỳ tùy ý.

Ánh hoàng hôn dừng trong mắt cậu, đôi mắt như sáng rực lên, như mang theo vài phân thương xót dịu dàng, cực kỳ mê người, khiến những cô gái đi qua cậu đều đỏ mặt— thanh niên này, chắc chắn là người vô cùng dịu dàng, chủ yếu là quá đẹp trai, không hổ là sinh viên trường múa.

Việt Khê chớp mắt, nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy cái này, đây chắc là chấp niệm nào đó của chủ nhân trước kia của nó để lại trước khi chết, làm đôi giày này có được niệm thể.”

Niệm thể vô hình, nhưng lại có khả năng mê hoặc lòng người. Hơn nữa nhìn cô gái vừa rồi lòng mang ý xấu, trên người còn có nghiệt khí, sợ là tạo sát nghiệt, càng có sức hấp dẫn với đồ vật tà ác hơn.

Niệm thể sẽ hút tinh huyết sinh mệnh của người khác để lớn mạnh hơn, đến một mức độ nào đó, nó còn sinh ra ý thức. Đôi giày kia vừa mới hút sinh mệnh của một người, lại nếm được hương vị máu tươi, sợ là tà tính càng tăng mạnh.

*

Hậu trường buổi lễ, Trương Hiểu mang đôi giày vào, giảng viên nhìn thấy vết tương trên tay chân cô ta thì sốt ruột vô cùng: “Em bị sao vậy? Còn lên sân khấu được không?”

Trương Hiểu lắc đầu tỏ vẻ không sao, nói: “Bị ngã xe trên đường đến đây, nhưng không sao đâu ạ, mặc đồ diễn vào che đi là được, vẫn có thể lên sân khấu, không ảnh hưởng gì đến khả năng múa của em đâu.”

Giảng viên xác định lại trạng thái của cô ta mãi, nhận được câu trả lười đảm bảo của cô ta rồi mới gật đầu, gọi người mang hòm thuốc đến xử lý miệng vết thương cho cô ta. Sắp phải lên sân khấu, không phải là lúc để đứt dây xích.

Cũng may vết thương trên chân của Trương Hiểu không có gì đáng ngại, chỉ bị rách da một chút, nhưng vết thương trên tay thì bị cắt một đoạn, có điều bây giờ máu đã ngừng chảy, dán băng cá nhân lên là được.

Trương Hiểu khom lưng đi giày vào, cô ta nhìn giày trên chân, kinh ngạc a một tiếng, cầm lên nhìn kỹ lại, lẩm bẩm nói: “Vết máu trên giày đâu?”

Vừa rồi máu trên tay cô ta dính vào giày không ít, nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy giày sạch tinh, không những thế, đôi giày còn trắng hơn thường ngày, không có một vết bẩn, ngay cả hoa văn nhạt trên giày cũng đẹp hơn thường ngày.

Bên kia sắp đến tiết mục của bọn họ, Trương Hiểu đứng dậy nhìn mình trong gương, cô ta nở nụ cười tự tin.

Cô ta tin tưởng, đêm nay mình nhất định sẽ là người nổi bật nhất, dù là ai cũng không thể đoạt được ánh hào quang của cô ta.

Khi cô ta xoay người rời đi, trong gương hiện ra bóng lưng cô ta, vũ y trắng tuyết, chợt có khoảnh khắc giữa sắc trắng có sắc đỏ diễm lệ bám lên, như là máu tươi chậm rãi lan tràn.

****

Chú thích:

Túy Ông không phải rượu: Ý không ở trong lời

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.