Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 127



Edit: Qing Yun

Văn Tiểu Thanh vốn tưởng rằng hôm nay mình đã chịu đủ kinh hãi, sợ là không ngủ được, nhưng không ngờ rằng cô ấy vừa đặt lưng xuống giường là ngủ say luôn, chất lượng giấc ngủ còn cao hơn bình thường, lúc tỉnh lại tinh thần rất phấn chấn.

Buổi sáng tỉnh dậy, trời còn chưa tạnh mưa, mưa kéo theo hơi lạnh, cơn mưa này vừa đến liền xóa tan cái nóng, thậm chí ra khỏi phòng còn phải mặc thêm áo.

Chị Thương làm bữa sáng mang đến cho họ, chị ấy làm mì, rải thêm một chút tương ớt đỏ và đậu phộng lên mì trắng, lại thêm một muỗng dầu nóng, dù ăn mì nước hay mì khô thì đều ngon tới mức khiến người muốn nuốt luôn đầu lưỡi.

Khi Văn Tiểu Thanh và Ngải Hi ăn mì, cả hai kinh ngạc không thôi, bọn họ không biết nên hình dung mỹ vị trong miệng thế nào, cái loại vị cay và vị mì quyện vào nhau, dù sao cũng chính là hai chữ: ăn ngon!

Việt Khê nhìn hai người này, hôm qua còn run rẩy nói mình sợ hãi, vậy mà ngủ một giấc tỉnh dậy, ăn thêm một bát mì là mặt mũi ai nấy sáng rỡ, hoàn toàn không nhìn ra kinh hãi chỗ nào.

Quả nhiên đồ ăn ngon và giấc ngủ là thứ có thể trấn an tinh thần nhất!

Việt Khê uống một ngụm nước chanh mật ong, nói: “Hôm nay tôi không có tiết học, ăn sáng xong sẽ đến trường hai người nhìn xem… Thứ kia càng giết người nhiều thì tà khí trên người càng mạnh, nếu cứ để vậy không quản, đến khi năng lượng của nó đủ mạnh e rằng nó sẽ hại nhiều người hơn nữa.”

Theo Hàn Húc điều tra, thời gian thứ kia ra tay cách nhau ngày càng ngắn, ban đâu thời gian hai người bị hại cách nhau hơn một tháng, nhưng khoảng thời gian bị hại giữa Văn Tiểu Thanh và người kia cách nhau không đến 24 tiếng đồng hồ. Điều này chứng tỏ thứ kia giết càng nhiều người, năng lực sẽ càng mạnh hơn.

Tà vật từng hưởng được máu sẽ trở nên hung ác khát máu, điều này không khác gì mở ra một cái chốt mở, một khi chốt mở ra, muốn đóng lại là không có khả năng.

Mấy người ăn sáng xong liền đến trường Mỹ thuật, tài xế lái xe cũng là một con quỷ trong nhà, Việt Khê gọi nó là chú Vương.

Mặc dù là quỷ, bây giờ chú Vương đã có cơ thể bằng giấy mà Việt Khê cắt cho mình, có được cơ thể là có thể xuất hiện trước mắt mọi người một cách đường đường chính chính. Đương nhiên cơ thể của người giấy không so được với người thật, sắc mặt nhìn rất tái nhợt, không có chút máu.

Việt Khê nhận thấy Ngải Hi run rẩy láo liên nhìn chú Vương mấy lần, một người đàn ông con trai mà sáp cuộn thành quả bóng, mặt khó dấu sợ hãi, cô không khỏi nhíu mày, ngó nhìn chú Vương.

“… Chú Vương, mặt chú bị nhíu kìa.” Việt Khê bình tĩnh nói.

Chú Vương sửng sốt, bèn quay ra soi gương, lúc này mới à một tiếng: “Đúng là bị nhíu, chắc do hôm qua không may gặp mưa…”

Làn da bên má phải của chú ta nhăn dúm dó lại, thậm chí còn nứt nẻ, là kiểu nứt nẻ của giấy bị ngấm nước.

Trùng hợp đi đến đoạn đèn đủ, chú Vương dừng xe lại, duỗi tay kéo dao trên mặt, vừa soi gương vừa cẩn thận sửa lại muốn vuốt làn da nhăn dúm dó phẳng ra. Đáng tiếc lớp da mặt kia càng kéo càng rách, cuối cùng là rách nát ra, bên dưới lớp da đó trống rỗng một mảng, không có gì cả.

Văn Tiểu Thanh và Ngải Hi: “…”

Hai người run run, ngồi dính lại bên nhau, quả thật không khác gì ôm nhau sưởi ấm.

Việt Khê đỡ trán, hoàn toàn không nhìn được, bèn nói: “Chú đừng động nữa, tôi về cắt lại cho chú một cơ thể mới, cái này chắc là không dùng được rồi, nhưng mà…”

Cô nhíu mày, nói: “Lúc làm cơ thể cho mọi người, tôi đã cho thêm một trận pháp không thấm nước, theo lý thì không thể bị ướt được. Chú Vương, đêm qua chú gặp phải chuyện gì à?”

“Tối qua gặp phải chuyện gì sao?” Chú Vương đánh xe vào ngã tư, nghĩ lại tối hôm qua rồi nói: “Cũng không có chuyện gì đặc biệt, có điều tối hôm qua đột nhiên có mưa, khi đó tôi đang ở ngoài nên bị ướt người… Nếu nói có gì đặc biệt thì hình như tối nghe thấy tiếng gầm, cũng không biết là động vật gì, lúc ấy tôi sợ run cả người.”

Nghe vậy, Việt Khê hơi nhíu mày.

Hàn Húc ngồi ở ngoài chợt lên tiếng: “Tối hôm qua à, tối qua có con rồng từ thành phố B bay qua, rồng tạo mưa, rồng bay qua chỗ nào chỗ đó sẽ gặp mưa… Đúng rồi, hình như con rồng đó còn bị thương nữa, tôi ngửi thấy mùi máu rồng, mùi này khiến không biết bao nhiêu tà vật xôn xao. Có lẽ nước mưa mà chú Vương gặp phải có dính máu rồng nên cơ thể cô làm cho chú ấy mới bị hỏng.”

Việt Khê ngạc nhiên: “Hình như tôi không cảm nhận được gì cả…”

Hàn Húc nói: “À, tôi sợ cô tỉnh giấc nên đã bày một trận pháp ngăn cách ở ngoài nhà.”

Từ xưa đến giờ rồng luôn là giống nòi cực kỳ bá đạo, rồng bay qua chỗ nào cũng gây náo loạn như hận không thể để người khắp thiên hạ đều biết họ hàng nhà rồng chúng nó tới, không biết tối qua đã có bao nhiêu người tu đạo cảm nhận ra được.

“Không ngờ vẫn còn rồng…” Việt Khê lẩm bẩm.

Trước kia trời đất có vô số linh thú, ví dụ như rồng phượng, chu tước, huyền vũ, nhưng đến bây giờ, những sinh vật đó gần như tuyệt chủng. Con rồng duy nhất mà Việt Khê từng gặp chính là rắn đen, nhưng rắn hóa rồng cũng không giống rồng thật sự.

“Đúng rồi, cậu nói con rồng kia bị thương á?” Việt Khê hỏi.

Hàn Húc gật đầu đáp: “Đúng là bị thương thật, mùi máu rồng cực kỳ đặc biệt, tôi chắc chắn không ngửi sai. Rồng da dày thịt béo, không biết ai có thể làm nó bị thương.”

Văn Tiểu Thanh và Ngải Hi ngơ ngác nhìn nhau, cái gì rồng không rồng? Cho dù ngày hôm qua gặp chuyện như thế kia, bọn họ vẫn không khỏi bị chấn động.

“Việt Khê, chú này, chú Vương chắc là… Mặt chú ấy sao vậy…” Văn Tiểu Thanh rối rắm hỏi.

“Cô nói chú Vương á? À, chú ấy là quỷ, quỷ không hình không dạng, cũng không thể xuất hiện dưới mặt trời, nên tôi làm một cơ thể cho chú ấy. Đúng rồi, không chỉ mình chú Vương, nhà tôi còn có chú Phúc và chị Thương là quỷ nữa.”

“…”

Cho đến khi xe ngừng ở trước cổng học viện Mỹ thuật, vẻ mặt Ngải Hi và Văn Tiểu Thanh vẫn còn trống rỗng, không thể ngờ rằng tối hôm qua bọn họ có thể ngủ giữa đám quỷ một cách ngon lành như vậy, còn ngủ suốt cả buổi tối.

Việt Khê nhìn bọn họ, cô không hiểu ra sao: “Khi còn sống quỷ cũng là người mà, các cậu không sợ người thì sao lại sợ quỷ?”

“Nhưng người nhìn thấy được, sờ được, quỷ thì không, cái này hoàn toàn không giống nhau…” Văn Tiểu Thanh lẩm bẩm.

Việt Khê càng khó hiểu: “Các cậu nhìn được, cũng chạm vào được mấy người chú Vương mà, tuy là quỷ nhưng họ sẽ không hại hai cậu, hai cậu còn sợ cái gì?”

Văn Tiểu Thanh và Ngải Hi suy nghĩ, cảm thấy đúng là như thế, không hiểu sao trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Bốn người xuống xe đi vào trong trường học, bởi vì hôm nay trời mưa, bốn phía có vẻ cực kỳ yên tĩnh, người đi lại cũng rất ít, nước mưa rơi xuống mặt đất rồi chậm rãi chảy vào cống thoát nước.

Khi dẫm lên một miệng cống, Việt Khê chợt a một tiếng, không khỏi cúi đầu nhìn.

“Sao vậy?” Ngải Hi hỏi.

Vẻ mặt Việt Khê có phần kỳ lạ, cô lắc đầu nói: “Không có gì… Chỉ là cảm giác dưới này có gì đó.”

Nghe vậy, Văn Tiểu Thanh lập tức cảm thấy sởn tóc gáy, cô ấy nhìn xung quanh, nói: “Bạn nói bức họa kia sao? Nó ở gần đây à?”

“Không phải, không phải cái đó…” Việt Khê cẩn thận cảm nhận lại, nhưng lúc này không cảm nhận được gì cả, cô lắc đầu nói: “Không có gì, chúng ta đi tiếp thôi.”

Hàn Húc cúi đầu nhìn xuống nắp cống, cậu nhếch môi cười nhẹ.

Mưa to tầm tã, nước ngập cống thoát nước, ầm ầm chảy xiết. Dưới không gian tối tăm này, một sinh vật khổng lồ nhỏ giọng gầm rú, đôi mắt như đèn lồ ng sáng rực nổi bật giữa bóng tối.

*

Mấy người Việt Khê đi dạo quanh trường học một lúc nhưng cũng chưa phát hiện điều gì. Khắp trường nhìn rất yên bình, hoàn toàn không có chút tà khí nào.

Bọn họ bèn đi tìm giảng viên của Văn Tiểu Thanh trước, giáo viên họ Vưu, Văn Tiểu Thanh là học trò giỏi của cô, quan hệ cô trò rất hòa hợp. Cô Vưu đã 50 tuổi, bà ấy làm giảng viên ở trường hơn nửa đời người, biết được rất nhiều chuyện của trường.

“Các em nói muốn tìm một bức tranh?” Cô Vưu ngạc nhiên nhướng mày, đến trường mỹ thuật tìm tranh, cái này đúng là mò kim dưới đáy biển.

Bà ấy cười hỏi tiếp: “Tranh các em muốn tìm như thế nào?”

“… Bức tranh kia là tranh sơn dầu, màu sắc rất tối, tranh vẽ một cái cầu thang hình xoắn ốc.” Văn Tiểu Thanh nhớ lại thứ mình nhìn thấy trong tranh, miêu tả: “Cảm giác không gian của nó rất mạnh, lần đầu nhìn thấy chỉ như cầu thang xoắn ốc, nhưng khi nhìn kỹ lại thì trong tranh có vô số cầu thang, những cầu thang đó đều xoay tròn.”

Cầu thang xoắn ốc màu đen…

Nghe vậy, cô Vưu nhíu mày suy tư, rồi chợt như nhớ ra điều gì, vẻ mặt bà ấy lập tức thay đổi.

Việt Khê hỏi: “Cô Vưu biết bức tranh này ạ?”

Ánh mắt cô Vưu hơi lảng tránh, bà ấy không trả lời thẳng vấn đề của họ mà hỏi lại: “Các em tìm bức tranh này làm gì?”

Việt Khê nghĩ giây lát rồi quyết định ăn ngay nói thật: “Có lẽ cô không tin, sinh viên của cô gặp một ít chuyện không thể tưởng nổi…”

Cô kể tóm tắt chuyện đã trải qua, cuối cùng nói: “Theo em biết, đến giờ trường học của cô đã có 12 sinh viên mất tích, chuyện xảy ra lần đầu là vào nửa năm trước, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm được bất cứ sinh viên nào. Nếu em đoán không lầm, có lẽ những sinh viên này đều bị kéo vào tranh rồi, chỉ e tính mạng lành ít dữ nhiều.”

Nghe xong lời này của cô, vẻ mặt cô Vưu có hơi khó coi, nhưng cũng không nghi ngờ tính chân thật của những lời này, bà ấy thở dài, biểu cảm chua xót, nói: “Cô không ngờ cách nhiều năm như vậy mà chuyên này vẫn xảy ra.”

Văn Tiểu Thanh khó hiểu nhìn bà ấy, kinh ngạc hỏi: “Cô ơi, cô thật sự biết bức tranh này ạ?”

Cô Vưu thở dài: “Đó là chuyện ở ba mươi năm trước, khi đó cô có một sinh viên, cậu ấy tên là Nhan Sanh. Nhan Sanh có thiên phú hội họa rất cao, đặc biệt là tranh sơn dầu, tranh dưới bút vẽ của thằng bé luôn có một ma lực không thể tưởng tượng được. Khi đó trường học và trường mỹ thuật nước ngoài có học bổng giao lưu, Nhanh Sanh có thiên phú sẽ tranh, cho nên thằng bé có được một suất. Vốn dĩ chuyện này là chuyện chắc mười mươi, nhưng cuối cùng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Khi đó cháu ngoại trai của hiệu trưởng cũng học trong trường, suất học bổng vốn thuộc về Nhan Sanh bị cháu trai triệu trưởng đoạt đi. Sức khỏe Nhan Sanh không tốt, sau việc này, cậu ta hậm hực trong lòng, khiến cơ thể càng kém hơn, thời gian ấy nhà cậu ta lại xảy ra chuyện, hai năm sau đã bất hạnh qua đời.

Bức tranh sơn dầu kia là bức tranh cậu ta vẽ trước khi chết, loại kết cấu không gian mạnh mẽ này làm người xem tranh kinh ngạc cảm thán, nhưng màu sắc được sử dụng đều vô cùng ảm đạm, khiến người xem cảm thấy áp lực.

“… Cho nên lúc ấy bức tranh kia được đặt trong phòng để đồ của trường. Thời gian sau, sinh viên trong trường bị mất tích liên tục, ngay cả cảnh sát cũng bó tay không có cách, giống như người đột nhiên biến mất giữa không gian, làm cách nào cũng không tìm thấy được.”

Tình huống khi đó đúng là giống bây giờ như đúc.

“Sau đó có một hòa thượng đến đây, ông ấy bảo bức tranh này bị nhiễm máu của họa sĩ trước khi chết, oán hận và không cam lòng của họa sĩ cũng nhiễm lên tranh, làm cho bức tranh này thành tà vật, nên nó mới có thể hại người. Lúc ấy mọi người đều không tin, nhưng sau khi tranh bị họa sĩ phong ấn lại thì trường học quả thật không còn xảy ra chuyện sinh viên mất tích nữa.”

Cô Vưu lắc đầu nói tiếp: “Cô không ngờ rằng cách nhiều năm như vậy mà bức tranh này lại xuất hiện lần nữa.”

Con người là sinh vật phức tạp nhất trên đời, bọn họ có thất tình lục dục mà sinh vật khác không có, mỗi một loại cảm xúc nếu quá sâu sẽ dễ ảnh hưởng đến đồ vật khác, ví dụ như bức tranh này. Khi vẽ tranh, Nhan Sanh đã trút hết tâm huyết và nỗi lòng của mình, trước khi chết còn phun một ngụm máu lên tranh, hoàn toàn ảnh hưởng đến bức tranh này.

“Cô nói bức tranh kia bị phong ấn, vậy đã đặt nó ở đây rồi, có thể mang bọn em đi xem không?” Việt Khê hỏi.

Cô Vưu đáp: “Bức tranh kia được đặt trong phòng để đồ của trường, cô đưa các em đi xem.”

Phòng để đồ này là phòng cất chứa những bức tranh xuất sắc của sinh viên trong suốt bao năm nay, phòng này rất ít mở cửa, nhưng sẽ có người đến dọn dẹp vào khung giờ cố định mỗi ngày, cho nên trong phòng không có nhiều bụi bặm.

Cô Vưu lấy chìa khóa mở cửa ra, vừa đi vào bọn họ đã ngửi thấy mùi cũ mốc, đó là mùi của phòng ở không có hơi người lâu ngày.

Bức tranh kia được treo ở góc tường cao nhất, vị trí rất nổi bật, nhưng bây giờ chỗ đó đã trống không.

Mấy người Việt Khê đoán được kết quả này ngay từ đầu, cho nên hoàn toàn không cảm thấy ngạc nhiên.

Sắc mặt cô Vưu trắng bệch, bà ấy nói: “Quả nhiên là nó…”

Việt Khê nhìn xung quanh, lập tức chú ý đến thứ gì đó dưới mặt đất. Cô ngồi xổm xuống dưới, nhìn một mảng tối màu dưới thảm, cô nói: “Là máu, chỉ là đã rất cũ rồi.”

Cô ngẩng đầu nhìn cái đinh treo bức tranh kia, quả nhiên cũng nhìn thấy một vết máu, nhưng thời gian lâu rồi, vết máu đã khô cạn.

“Chắc là sinh viên đến quét dọn vô ý đụng phải đinh, tay chảy máu, máu trùng hợp rơi vào tranh, làm bức tranh tỉnh lại, tránh thoát khỏi phong ấn.”

Hàn Húc nói: “Sinh viên đầu tiên bị hại trong trường tên là Tần Di, là sinh viên năm ba. Cô Vưu có thể điều tra, có lẽ Tần Di đã ở đây trước khi xảy ra chuyện. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì máu này cũng là của cô ấy.”

Cô Vưu trở về kiểm tra, phát hiện quả nhiên là như vậy, đúng là Tần Di từng vào phòng chứa đồ này.

Nửa năm trước, Tần Di vừa học vừa làm ở trường, trong đó có một việc là quét tước phòng để đồ, công việc của cô ấy là giữa vệ sinh mấy bức tranh này, cũng không tính là mệt nhọc. Trong lúc quét tuớc, Tần Di chú ý tới bức tranh kia, có lẽ khi đó cô ấy muốn tháo nó xuống, nhưng không ngờ lúc tháo tranh tay cọ phải đinh, bị rách ra một đường.

Sau đó không lâu, cô ấy bị mất tích.

Cô Vưu ưu sầu nói: “Vậy bây giờ phải làm sao đây? Nếu không xử lý thứ này, chắc chắn sẽ có thêm nhiều sinh viên bị hại nữa.”

Trước kia có một nhà sư hỗ trợ phong ấn bức tranh, nhưng bây giờ bọn họ đi đâu tìm người có năng lực như thế.

“… Tiểu Thanh nói các em cứu con bé.” Cô Vưu chợt nhớ ra, mới quay sang nhìn Việt Khê và Hàn Húc với ánh mắt không thể tin nổi: “Vậy hai em, có cách gì không… Hoặc là nói, người lớn trong nhà các em có cách gì không?”

Không phải bà ấy không tin hai người, chỉ là nhìn hai người thật sự còn quá trẻ, chỉ e năng lực có hạn.

Việt Khê không để ý việc bà ấy không tin tưởng mình, cô mở thẳng trang web của Thiên Sư Minh ra nói: “Đây là trang web của Thiên Sư Minh, cô có thể đăng nhiệm vụ lên đây, sẽ có thiên sư nhận nhiệm vụ giải quyết chuyện trường học, một nhiệm vụ mất một trăm nghìn. Chắc cô Vưu còn có việc bận, bọn em đi trước.”

Sau khi chào cô Vưu, Việt Khê dẫn mấy người Hàn Húc đi luôn.

Văn Tiểu Thanh hỏi: “Việt Khê, bạn có thể cứu mình ra khỏi bức tranh kia, chắc chắn năng lực của bạn rất cao, cô giáo hoàn oàn có thể ủy thác cho bạn mà.”

Ngoài trời đã ngớt mưa, chỉ còn mưa phùn lất phất, Việt Khê nói: “Cô Vưu cũng không tin tưởng tôi, tôi cần gì phải khó xử cô ấy… Học viện Mỹ thuật này rất lớn, muốn tìm một bức tranh quả thật mò kim đáy biển.”

Trước mặt bọn họ là một đài phun nước, đây cũng là vị trí trung tâm trường học.

Việt Khê dừng chân, nói: “Phải nghĩ cách… Thứ kia giết rất nhiều người, hung tính ngày càng nặng, sớm hay muộn nó cũng ra tay, bây giờ cái chúng ta cần làm là ôm cây đợi thỏ.”

Nói xong, Việt Khê đi lên phía trước, duỗi tay cắt một đường ở ngón trỏ, một giọt máu rơi ra từ miệng vết thương, sau đó nhỏ giọt trên mặt đất.

Giây phút đồ án biến mất, Văn Tiểu Thanh và Ngải Hi cảm nhận được cảm giác khác thường một cách rõ ràng, nhưng bọn họ lại không hình dung ra được đó là cảm giác gì.

Việt Khê làm cho mình một chú cầm máu, sau đó quẹt ngón tay qua miệng vết thương, miệng vết thương lập tức biến mất.

Cô nói: “Được rồi, chúng ta tìm chỗ uống trà sữa đi, bây giờ chúng ta cần chờ đợi… Chỉ cần tà vật kia có động tác gì, tôi có thể cảm nhận được ngay.”

Cô lấy máu của mình dẫn một trận pháp, cả trường đại học vị trận pháp bao phủ, chỉ cần bức tranh xuất hiện thì dù chỉ là một sợi tà khí rất nhỏ cô cũng có thể cảm nhận được.

Chẳng qua họ chờ đến tân chạng vang, Việt Khê mới cảm nhận được động tĩnh, cô nói: “Mọi người có cảm nhận được cái gì không?”

Cô đột nhiên hỏi một câu.

Nghe vậy, Văn Tiểu Thanh và Ngải Hi khó hiểu nhìn cô, hoàn toàn không hiểu cô đang nói cái gì.

Hàn Húc lại híp mắt cười nói: “Tà vật kia hoàn toàn không che lấp gì, cứ đ ĩnh đạc xuất hiện như vậy…”

Việt Khê nhìn về một phía, nói: “Ở bên kia.”

*

Đang là chạng vạng, hành lang vẫn chưa bật đèn, cánh cửa tính lớn phía tay trái có ánh nắng lọt vào, bức tranh treo trên tường ở khu dạy học này có vẻ cực kỳ đột ngột, nhưng sinh viên trước mặt hoàn toàn không nhận ra điểm này, chỉ ngơ ngẩn nhìn tranh.

Tranh vẽ tầng tầng lớp lớp cầu thang, trên cầu thang có người đứng, vết máu tối màu tràn ra từ trên người, dáng vẻ khi chết của họ không giống nhau, nhưng đều duy trì dáng vẻ khi chết. Trong đó có một người bị bỏng chết, người nóng chín máu thịt lẫn lộn, cậu ta trợn to mắt, miệng mở ra như đang kêu thảm thiết, nét mặt cực kỳ kh ủng bố, gương mặt này cũng cực kỳ quen mắt.

Lưu Vị Xuyên…

Trùng hợp làm sao, bạn học nữ trước mặt này lại là bạn cùng lớp Lưu Vị Xuyên, cho nên vừa chớp mắt một cái cô ấy liền nhận ra người như bị chết bỏng vì nước sôi này chính là Lưu Vị Xuyên, nhìn thấy gương mặt này, cô ấy chỉ cảm thấy da đầu tê dại, vô số nghi vấn dâng lên trong lòng.

— Vì sao Lưu Vị Xuyên bị mất tích lại xuất hiện ở trong tranh? Dáng vẻ còn cực kỳ thê thảm.

Theo như lời bạn cùng phòng Lưu Vị Xuyên nói, cậu ta ra ngoài đi lấy nước vào nửa đêm rồi mất tích.

Nghĩ vậy, bạn nữ chợt cảm thấy lạnh lẽo từ chân lan lên tận sống lưng, cô ấy muốn rời đi, nhưng cơ thể lại không nhúc nhích được.

“Đi mau!”

Lưu Vị Xuyên trong tranh chợt hét lớn, tiếng hét này như mở ra chốt mở, bạn học nữ đột nhiên phát hiện mình không thể động, cô ấy lập tức quay đầu chạy, hoàn toàn không dám chậm trễ.

Lúc chạy, cô ấy không nhìn được bèn nhìn lại phía sau, nhìn thấy có người chui ra khỏi tranh, những người đó đều là người cô ấy vừa thấy trong tranh.

“Bộp bộp!”

Chạy vội xuống khỏi cầu thang, khắp cầu thang như chỉ còn lại mình tiếng bước chân dồn dập hoảng loạn của cô ấy. Đang chạy vội, cô ấy chợt phát hiện có điều khác lạ.

— Vừa rồi cô ấy ở tầng 4, nhưng cầu thang trước mắt như không có điểm cuối, cô ấy chạy mấy phút vẫn không hết cầu thang.

“Á!”

Bước một chân ra, cô ấy thình lình phát hiện dưới chân trống không, vực sâu không đáy xuất hiện dưới lòng bàn chân, cô ấy liền hét thảm thiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.