“Việt Khê, Hàn Húc, đã lâu không gặp…” Ngô Hủ hơi căng thẳng, lúc ấy có mấy người Triệu Lộ ở bên cạnh nên không cảm thấy gì, nhưng bây giờ không có bọn họ, chỉ mình cậu ấy đối diện với ánh mắt của Việt Khê và Hàn Húc, cậu ấy cảm thấy ánh mắt của hai người quá nặng nề, quá áp lực — cái này chẳng lẽ là chính là không giận tự uy sao?
Việt Khê gật đầu với cậu ấy rồi nhìn sang Tôn Minh, vừa nhìn cô lập tướng nhướng mày ngạc nhiên.
Người khác nhìn sẽ chỉ thấy Tôn Minh hơi âm u, nhưng trong mắt Việt Khê và Hàn Húc, tình huống của Tôn Minh không đơn giản như vậy.
Cả người cậu ta bị một đám khí đen bao phủ, đặc biệt là phần cổ bị buộc dây thừng, từng đợt âm khí nhè nhẹ thấm vào da thịt cậu ta, hoàn toàn là dáng vẻ bị quỷ khí quấn thân.
Tôn Minh bị cô nhìn như vậy thì rất căng thẳng, cậu ta gọi một tiếng theo bản năng: “Cô Việt.”
Vừa nói chuyện, cổ họng cậu ta lại bị kéo đau, tiếng nói nghẹn ngào khó nghe, hoàn toàn không nói rõ được, cực kỳ khó chịu.
Việt Khê rót một chén trà cho cậu ta, cô nói: “Uống chén trà trước đi.”
Tôn Minh nhận trà, chén trà ấm áp, mùi trà thơm thoang thoảng quanh chóp mũi, cầm chén trà trong tay, cảm xúc căng thẳng trong lòng cậu ta vô thức thả lỏng xuống, cậu ta nâng chén uống một ngụm.
Nước trà ấm áp chảy vào cổ họng, cảm giác đau đớn lập tức giảm đi rất nhiều, thậm chí ngay cả cơ thể đang lạnh như băng cũng ấm áp hơn, ánh mắt Tôn Minh hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cậu ta không biết có phải ảo giác của mình hay không mà trong khoảng thời gian này người cậu ta vẫn luôn rất lạnh lẽo, nhưng bây giờ lại thấy ấm áp hơn rất nhiều.
“Cô Việt…” Trong lòng Tôn Minh cảm thấy an ổn hơn đôi chút, cậu ta nói: “Tôi tìm cô là muốn xin cô giúp tôi, chỉ có cô mới giúp tôi được thôi.”
Việt Khê nhìn cậu ta, cô đột nhiên đứng lên đi về phía cửa sổ, sau đó duỗi tay đánh một luồng chân khí về phía cửa.
Sóng âm không tiếng động đẩy ra xung quanh như sóng nước, mấy người Tôn Minh che lại đôi tai, rõ ràng không nghe thấy âm thanh nhưng tai lại đau nhói.
Một con vật đen nhánh bay ra từ mái hiên, đôi mắt đỏ của nó nhìn chằm chằm bọn họ.
“Đây là cái gì?” Mấy người Tôn Minh ngạc nhiên hỏi.
Thứ này nhìn giống con dơi nhưng người lại là màu đỏ, đôi mắt cũng là màu đỏ, không những thế đối mắt rất có thần như mắt người.
Con dơi vỗ cánh xoay người muốn bay đi, nhưng đúng lúc này có một lá hoàng phù hay ra ngoài đánh lên người con dơi màu đỏ, sau đó bốc cháy lên một ngọn lửa, con dơi rơi xuống đất, nó lập tức bị ngọn lửa đốt cháy thành một đám khói đen tiêu tán vào không trung.
Làm xong những việc này, Việt Khê hơi mỉm cười, cô quay lại nói với Tôn Minh: “Được rồi, tiếp tục nói chuyện của cậu đi.”
Cùng lúc đó, trong một căn biệt thự ở thành phố B bỗng truyền ra tiếng kêu r3n, căn nhà này tuy rộng lớn nhưng lại vô cùng âm u, trong phòng cũng rất trống trải, cả phòng chỉ có một chiếc quan tài lớn kiểu Tây, lúc này nắp quan tài bị đẩy ra từ bên trong, một người đàn ông ngồi dậy từ quan tài.
“Đây là cái gì?” Công tước nhìn mu bàn tay của mình, ông ta lẩm bẩm nói.
Trên mu bàn tay của ông ta xuất hiện một phù văn kỳ lạ màu đỏ, phù ăn in sâu vào mu bàn tay của ông ta. Ngay mới vừa rồi, ông ta phát hiện mình bị mất dấu con dơi, đồng thời mu bàn tay ông ta phỏng rát, sau đó ấn ký kỳ lạ này xuất hiện.
Một con dơi màu đỏ đậu trên vai ông ta, công tước vuốt cằm nói: “Là thiên sư nước Z giở trò à?”
“Meo~”
Không biết một con mèo hoang ở đâu chạy tới, nó đứng ở dưới cửa sổ run bần bật, công tước đứng dậy kéo bức rèm ở cửa sổ, ánh trăng bên ngoài lập tức tiến vào.
“Trời tối rồi…”
Mà đêm tối, chính là thời khắc cuồng hoan của ma cà rồng!
Công tước cúi đầu nhìn chằm chằm con mèo hoang trên đất, ánh đỏ lập lòe trong mắt, con mèo dần thay đổi từ mèo con đến mèo trưởng thành, rồi sau đó nhanh chóng già đi, cuối cùng hoàn toàn không còn hơi thở.
Bản thân ma cà rồng có một loại năng lực của riêng mình, năng lực của công tước chính là điều khiển dòng chảy thời gian.
“Grào!”
Trong phòng truyền ra tiếng gầm nhẹ, một sinh vật đen nhánh đi ra khỏi bóng đêm, đó là một con chó, nhưng con chó này khác chó bình thường, nó có ba cái đầu trên một cơ thể.
Chó ba đầu của địa ngục!
Công tước duỗi tay sờ chó ba đầu, con chó hung ác lập tức ngoan ngoãn đi tới.
“Đi thôi con của ta, tận tình hưởng thụ đi…”
*
“… Lúc đó nếu không phải bạn cùng phòng của tôi về đúng lúc thì tôi đã bị nữ quỷ kia siết chết rồi, tôi cũng không biết rốt cuộc tôi dính phải thứ này ở đâu.”
Tôn Minh kinh hoàng kể lại chuyện bị nữ quỷ đi theo hôm nay, rõ ràng cậu ta đã bị dọa sợ vô cùng. Vết hằn trên cổ kia chứng minh cậu ta không nói dối, cậu ta thật sự suýt chết vì bị một con quỷ thắt cổ.
Việt Khê ngước mắt nhìn cậu ta, ánh mắt sâu thẳm sạch sẽ, bị một đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm khiến cậu ta cảm thấy tất cả bí mật dưới đáy lòng đều bị cô nhìn thấu.
Tôn Minh nghe thấy cô hỏi: “Nếu cậu còn muốn giấu giếm chuyện gì đó thì cần gì phải đến tìm tôi? Vì sao nữ quỷ kia tìm cậu, chắc chính cậu biết rõ hơn tôi nhỉ, cậu lấy cái gì của cô ta?”
Nghe vậy, trên mặt Tôn Minh xuất hiện vẻ hoảng loạn, đối diện với ánh mắt của Việt Khê, cậu ta trở nên co quắp, cậu ta che mặt, nản lòng nói: “Tôi… Tôi chỉ cầm đồ trang sức trên người cô ta thôi.”
Nghe được lời nói của cậu ta, cậu bạn cùng phòng đi cùng cũng không cảm thấy ngạc nhiên, lúc ấy nhìn thấy Tôn Minh sợ hãi những trang sức kia như vậy, cậu ta đã đoán được phần nào nguồn gốc của số trang sức đó rồi.
Tôn Minh thật sự cảm thấy xấu hổ khi nói rõ nguồn gốc của những trang sức này, cho nên ngày từ đầu cậu ta vẫn giấu giếm, chọn nói chuyện khác, nhưng hoàn toàn không lừa được Việt Khê, bây giờ thì cậu ta không thể không nói.
“… Lúc nghỉ đông tôi và hai người bạn nữa cùng nhau đi du lịch ở một cổ trấn”
Đó là một cổ trấn rất nhỏ, bốn xung quanh là núi, thiên nhiên còn ngập tràn màu xanh. Có một ngày, khi ba người họ leo lên một ngọn núi, bọn họ gặp được một ngôi mộ.
“… Có lẽ là do trời mưa cho nên đất đá trên mộ bị trôi đi, quan tài ở trong cũng bị lộ ra.”
Đương nhiên thứ lộ ra ngoài có cả một ít đồ trang sức. Khi đó bọn họ cũng hơi sợ, nhưng khi nhìn thấy những trang sức kia thì như bị quỷ ám, lòng tham nổi lên, cả ba đi lấy hết những món trang sức kia ra, chia làm ba phần, mỗi người ôm một phần.
“… Bọn Viên Thuật đã bị nữ quỷ kia hại chết rồi, tiếp theo chính là tôi, cô ta cũng muốn giết tôi!” Tôn Minh khủng hoảng nói.
Việt Khê nói: “Các cậu cầm đồ của người ta, người ta đương nhiên muốn đuổi theo không bỏ. Chẳng qua chắc lúc chết trong lòng nữ quỷ này có oán, lúc sau mồ mả còn bị sét đánh, làm lệ khí của cô ấy tăng lên, trở thành lệ quỷ, cũng càng không chịu bỏ qua cho các cậu.”
Tôn Minh vội vàng hỏi: “Vậy, bậy phải làm sao cô ta mới chịu buông tha cho tôi? Lúc ấy tôi chỉ nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, tôi còn trẻ tuổi thế này, tôi vẫn chưa muốn chết. Cô Việt, cô cứu tôi với.”
Nhìn một cậu thanh niên to con nước mắt lưng tròng như thế mà Việt Khê cũng hoàn toàn không dao động, cô nói: “Cậu lấy đồ của cô ấy khiến hai người có nhân quả, cho nên cô ấy mới quấn lấy cậu mãi, bây giờ có hai cách giải quyết, một là cậu quay lại cổ trấn trả đồ cho người ta, hơn nữa cũng phải xây lại mộ cho cô ấy.”
“Nhưng cô ta muốn giết tôi, tôi sợ mình chưa trả được đồ đã bị gi3t chết rồi… Cách thứ hai là gì vậy?”
“Cách thứ hai… Cách thứ hai đơn giản hơn nhiều.” Việt Khê thản nhiên nói: “Tôi gọi hồn phách cô ấy đến, xem có thể siêu độ cô ấy hay không rồi đưa cô ấy đi luân hồi. Nếu lệ khí trong lòng cô ấy không còn thì tự nhiên sẽ không làm ác, đi quấn lấy cậu nữa.”
Nữ quỷ kia có thể đến nơi xa xôi thế này chứng tỏ thực lực của cô ấy không yếu, bây giờ lại đi hại người, trên tay dính máu, chỉ e tính tình đã thô bạo hơn, hoàn toàn trở thành một lệ quỷ.
Thật ra vẫn còn một phương pháp đơn giản khác, đó là gi3t chết nữ quỷ kia, như vậy thì không còn chuyện gì nữa, vấn đề của Tôn Minh cũng tạm thời được giải quyết. Nhưng mà nếu làm như vậy thì nhân quả của hai người chưa giải, trái lại còn khiến Tôn Minh bị dính lệ khí, sợ là sẽ ảnh hưởng đến số phận sau này, Việt Khê không thể không suy xét điểm này.
Tôn Minh đương nhiên lựa chọn cách thứ hai, bây giờ cậu ta hoàn toàn không dám đi đến cổ trấn kia, càng đừng nói là đi sửa mộ cho đối phương.
Việt Khê gọi Tôn Minh đến gần, sau đó duỗi tay về phía cổ cậu ta như bắt được thứ gì, sau đó cô kéo chầm chầm về phía sau.
“Hộc hộc hộc!”
Tôn Minh đột nhiên che cổ kêu đau, cậu ta cảm thấy cổ mình đau nhói như có thứ gì ở cổ bị Việt Khê túm lấy, hơn nữa còn kéo nó ra khỏi người mình.
Ngô Hủ và bạn cùng phòng ở bên cạnh trợn to mắt nhìn, hoàn toàn không thể tin vào cảnh tượng trước mắt mình.
Trong cổ Tôn Minh có một sợi dây thừng bị Việt Khê túm ra, trên dây thừng còn có vết sậm màu như là vết máu, nhưng có lẽ vì thời gian quá lâu nên đã biến thành màu đen.
Cho đến khi sợi dây thừng bị kéo ra hết Tôn Minh mới che cổ ho khan, cậu ta cũng đã nhìn thấy dây thừng trong tay Việt Khê, đồng tử co rút lại, cậu ta hỏi: “Đây là cái gì?”
Việt Khê suy tư nói: “Nữ quỷ kia thắt cổ bằng dây thừng, âm khí của cô ấy hóa thành dành thừng trói chặt cổ các cậu, nhưng các cậu không phát hiện gì cả.”
Nghe vậy, vẻ mặt Tôn Minh trở nên khó coi, cậu ta lẩm bẩm: “Chẳng trách khoảng thời gian này tôi cứ có cảm giác khó thở.”
Khóe miệng Việt Khê lộ ra ý cười: “Có cái này ở đây, không cần biết tin tức khác cũng có thể gọi cô ấy đến.”
Nếu không có dây thừng này thì có lẽ phải để Tôn Minh mang hộp trang sức đến, đó chắc hẳn là vật bồi táng của nữ quỷ, có hơi thở của cô ấy đương nhiên sẽ triệu hoán thành công.
Nghĩ vậy, Việt Khê lấy một lá phù chiêu hồn dán lên dây thừng, cô nhỏ giọng niệm vài câu, dây thừng trên tay lập tức hóa thành một ngọn lửa.