Việt Khê bất đắc dĩ, cô cảm thấy, mấy người giấy này vẫn xem cô như đứa trẻ năm tuổi mà chăm sóc, tới giờ đi ngủ là sẽ la hét muốn hát khúc hát ru trẻ em ngủ, nhưng mà cô hiện tại đã không còn năm tuổi nữa, mà là mười bảy tuổi rồi.
Bất quá, tụi nó vui là được.
Tiểu Thất lại tiếp tục cất tiếng hát, Việt Khê chậm rãi đi vào giấc ngủ, một đêm không mơ, vô cùng ngọt ngào. Con rắn đầu to nằm trên tủ cạnh đầu giường cảnh giác nhìn bọn họ, nghe tiếng hát cũng chậm rãi khép mắt lại, chiếc sừng nhỏ trên đầu trong bóng tối lại phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Sau khi ăn sáng xong, Tô Văn đã gọi cho cô, ấp a ấp úng hỏi sự tình như thế nào rồi. Là khách hàng của mình, thái độ của Việt Khê đối với cô ấy cũng ôn hòa hơn, hẹn thời gian với cô ấy, chờ buổi chiều sau khi tan học thì đi gặp cô ấy.
" Hiện tại không được sao?" Tô Văn hỏi.
" Không được" Việt Khê không chút do dự " Hôm nay tôi phải đi học"
Làm một người học sinh, tuy rằng thành tích của cô không được tốt, đi học chỉ biết ngủ, nhưng từ nhỏ đến lớn, Việt Khê chưa bao giờ đi sớm về trễ cả.
Trong lòng Tô Văn có chút thất vọng, phải nói nếu chuyện này còn chưa giải quyết xong, trong lòng cô không yên tâm, nhưng nếu Việt Khê đã nói như vậy, cô cũng chỉ có thể đáp ứng.
Ngủ một ngày, chờ đến khi tiếng chuông tan học vang lên, Việt Khê liền chậm chạp thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi bệnh viện.
" Cậu muốn đi bệnh viện sao? Tôi đi cùng với cậu" Hàn Húc đi tới, nhìn qua có vẻ vô cùng quen thuộc với Việt Khê, làm cho những người khác trong phòng học còn chưa rời đi kinh ngạc không thôi.
Việt Khê chậm rãi gật đầu, bởi vì vừa mới tỉnh ngủ nên nhìn cô có một chút mơ màng.
Hai người đi đến bệnh viện Tô Văn đang nằm, thì thấy Bạch Tề Tinh đã ở bệnh viện rồi, lúc thấy hai người bọn họ thì rất vui mừng mời bọn họ vào phòng.
Bác sĩ đang làm kiểm tra cho Tô Văn, trừ việc cơ thể bên ngoài bị thương nhẹ ra, thì mọi chỗ đều không có vấn đề gì cả, chỉ là những chiếc vảy trên người cô ra lại không hề biến mất.
Bác sĩ sờ sờ những chiếc vảy trên tay cô, nhíu mày nói: " Những cái vảy này từ trong cơ thể mọc ra, nhìn rất giống như mộ làn da bình thường, thật sự là kỳ lạ"
Nhóm bác sĩ sau khi khám xong thì rời đi, Tô Văn nhìn về phía Việt Khê, kêu một tiếng: "Bà chủ nhỏ"
Việt Khê đi tới, lấy con rắn ở bên trong túi xách ra.
" Đây là con rắn đó sao?" Tô Văn có chút tò mò, con rắn bị nhốt trong cái bình thủy tinh, nhìn qua thì rất nhỏ, nên không gây ra chút nguy hiểm nào. Tô Văn mới dám nhìn thẳng vào nó.
Nói như thế nào thì, suy nghĩ của cô cũng có một chút khác biệt. Vốn dĩ nghĩ rằng đó là một con rắn to lớn hung dữ, lại không ngờ rằng nó lại nhỏ như vậy, hơn nữa cái đầu của nó lại rất to, mắt to đầu to, lâu lâu lại lộ ra bộ dạng ngây thơ, nếu nói cô sợ con rắn này thì,quả thật cô cũng không sợ nó lắm.
Tô Văn thấp giọng nói: " Chúng tôi đi du lịch tổng cộng hai mươi lăm người, tất cả mọi người ai cũng đều bị nhiễm độc rắn, mà tình hình của tôi lại là nhẹ nhất."
Cô chỉ ngay lên cánh tay của mình chỗ mọc vảy rắn, còn những người khác, đều đã mọc toàn bộ cơ thể. Một khi vảy rắn mọc toàn bộ cơ thể, mỗi khi đến tối, toàn thân đều nóng rát, làm cho người đó phải chịu đau đớn không ngủ được.
Tô Văn có chút thất thần nói: " Nguyên nhân chắc có thể là do tôi không ra tay giết nó..."
Cho dù, không phải là cô ra tay, nhưng lại là đồng phạm.
Vài đồng nghiệp của Tô Văn cũng được đưa đến bệnh viện này, bệnh trạng của bọn đều giống nhau, đều bị trúng độc rắn, cơ thể toàn bộ là vảy rắn. Rõ ràng là người, nhưng mà trên cơ thể toàn thân đều là vảy rắn, điều này làm cho mọi người đều thấy rất kỳ lạ, hai ngày nay ở bệnh viện cũng vì việc này mà trở nên náo nhiệt ai ai cũng cũng bàn luận.
Việt Khê cũng đi nhìn thoáng qua, bộ dạng mấy người kia so với Tô Văn thì thê thảm hơn nhiều.
Con rắn đầu to này oán khí quá nặng, Bạch Tề Tinh cũng đã thử độ kiếp cho nó, nhưng đáng tiếc tu vi không đủ cao, hai mí mắt của nó đã muốn nhắm lại, bộ dạng mơ màng muốn ngủ, giống như những gì mà hắn làm một chút cũng không có gì ảnh hưởng tới nó.
Mấy người đi vòng quanh con rắn đầu to, trong lòng Bạch Tề Tinh buồn bực không thôi, Việt Khê nghĩ nghĩ nói: "Nếu không, tôi bắt nó ăn luôn, tôi còn chưa bao giờ ăn thử qua rắn ma, cũng không biết hưởng vị của nó như thế nào."
Dù cho con rắn ma này có lợi hại như thế nào đi chăng nữa, thì nó cũng chỉ là một linh hồn, linh hồn bị Việt Khê ăn, đừng nói là một nghìn con có khi còn hơn nữa.
Vốn dĩ Bạch Tề Tinh còn tưởng cô nói giỡn, nhưng lại thấy bộ dang nghiêm túc của cô, có chút cười không nổi.
Người bình thường có thể ăn linh hồn sao?
Nội tâm hắn la hét, biểu tình có chút cứng đờ nói: " Cho là cô ăn được nó đi, nhưng còn hậu quả của nó thì sao, như vậy cũng không giải quyết được vấn đề của Tô tiểu thư.
Thân thể cứng đờ của con rắn đầu to nằm trong bình thủy tinh chậm rãi thả lỏng cơ thể nó, thật là muốn hù chết rắn mà.
Buổi tối Viết Khê sớm rời đi trước về nhà, cô để lại con rắn trong phòng bệnh, dù sao miệng bình cũng đã bị cô dùng bùa phong ấn lại, con rắn đầu to đó muốn chạy trốn cũng không được.
Tô Văn nằm ở trên giường trằn trọc, cô lật người lại, chỉ cần đưa mắt một cái là có thể thấy được con rắn đầu to được đặt trên đầu giường. Kỳ thật nhìn đi nhìn lại thì, con rắn có vẻ ngoài rất đáng yêu, đầu to mắt to, cuộn tròn nằm bên trong bình thủy tinh hai mắt hơi hơi khép lại.
Vốn dĩ nó có thể biến thành giao long.
Tô Văn nhớ tới lời nói của Bạch Tề Tinh, cô duỗi tay cầm lấy bình thủy tinh, con rắn đầu to nằm bên trong cảm nhận được có động tĩnh bên ngoài, mở to mắt cảnh giác nhìn cô.
".... Thực sự xin lỗi, chúng tôi không nên đối xử với mi như vậy." Tô Văn thấp giọng nói, con rắn không có làm gì sai hết, nó không có hại người, lại còn bị con người giết hại, thật sự bọn họ thiếu nó một lời xin lỗi.
Con rắn đầu to chớp chớp mắt, trong mắt đã ngân ngấn nước mắt rơi xuống.
Nó thật đau khổ mà, những viên đá đó đập lên người nó rất đau. Nhưng mà người ta cũng đã đối với nó nói lời xin lỗi, vậy nó liền miễn cưỡng tha thứ cho cô ấy đi.
Một luồng ánh sáng màu vàng bay ra từ trong người nó, xuyên qua cái bình thủy tinh, ngay lập tức dừng trên người Tô Văn, luồng ánh sáng này ấm áp như vậy, làm cho người ta cảm giác như có một ngọn gió xuân ấm áp vừa lùa ngang qua.
Chờ đến khi hồi phục lại tinh thần, Tô Văn mới phát hiện, vảy rắn trên cánh tay của cô vậy mà đã biến mất toàn bộ, hiện tại chỉ con lại cánh tay trắng treo xinh đẹp.
Ai mà nghĩ được, cái mà con rắn đầu to này muốn, lại chỉ là một câu xin lỗi đơn giản như thôi sao?
Chỉ một câu thực sự xin lỗi này, mà con rắn đã làm oán khí cùng âm khí toàn bộ tan đi mất.
Ba người đang nói chuyện, Tô Văn cùng con rắn đang chơi đùa vui vẻ thì biểu tình biến đổi, đột nhiên phát ra tiếng hét đau đớn thống khổ.