Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 20



Edit: Qing Yun + Heo Lười

Nhưng mà nếu muốn giúp Tô Văn thì bọn họ phải đến Miêu trại, sẽ phải trì hoãn không ít thời gian, làm học sinh, Việt Khê và Hàn Húc chỉ có thể xin nghỉ học, hai người trực tiếp xin nghỉ hơn một tuần.

Trước khi đi ba người cũng phải thu dọn đồ, Việt Khê muốn mang theo một ít bùa, bằng không đến lúc cần dùng lại phải vẽ, vậy chắc chắn sẽ không kịp. Nhân cơ hội này, Hàn Húc và Bạch Tề Tinh đều đi theo đến nhà Việt Khê.

Tòa nhà to như vậy, bên ngoài là một giàn nho trĩu quả, Hàn Húc và Bạch Tề Tinh ngồi dưới giàn nho uống nước ô mai, dưới chân là đám người giấy, chạy xung quanh họ, ríu rít không ngừng.

"Oa, là bạn của Việt Khê, bạn của Việt Khê."

"Việt Khê cũng có bạn, thật tốt, thật tốt."

Mấy người giấy nhỏ đối với bọn họ rất nhiệt tình, một đám vây quanh chân hai người.

Bạch Tề Tinh cười ha ha chào bọn nói: "Chào mọi người."

Người giấy này tồn tại dựa vào đạo pháp của tu sĩ, là một loại sinh tồn ký gửi, nói tóm lại là vật chết. Chính là mấy người giấy trước mặt này, ngoại trừ thân thể là giấy ra, còn lại đều giống con người, có thất tình lục dục.

Trong đầu Bạch Tề Tinh hiện lên một ý niệm, nhưng lại không dám suy nghĩ sâu hơn.

Cô bé Việt Khê này, bản thân đã có chút thần kỳ, này đại khái cũng là thủ đoạn của cô đi.

"Di, Việt Khê, nhà cô còn có động vật sao?" Đi đến một hàng rào, bên trong có máng cho ăn nên Bạch Tề Tinh mới hỏi vậy.

Việt Khê rửa sạch sẽ dưa chuột và cà chua đưa cho bọn họ, nghe vậy đáp: "À, trong nhà có nuôi một con ngỗng."

"Đại Bạch không ngoan, hai ba ngày không về nhà, hư, hư!"

"Đại Bạch khẳng định lại đi tìm Đại Hoàng ở cách vách để đánh nhau, sợ hãi, sợ hãi!"

Người giấy tỏ vẻ khiển trách với Đại Bạch.

Đại Bạch là con ngỗng trắng mà Việt Khê nuôi, vậy Đại Hoàng kia là cái gì?

Việt Khê trả lời: "Con chó của nhà hàng xóm."

Ngỗng có thể đánh nhau với chó, thật là.... thật là mạnh mẽ!

Lấy giấy và bút mực ra, Việt Khê chuẩn bị vẽ bùa, biết dù bọn họ có ở bên thì cũng không quấy rầy đến cô, hai mắt Bạch Tề Tinh sáng lên, ngồi nghiêm chỉnh một bên, hy vọng có thể hiểu được thêm gì đó.

Chu sa đuổi tà ma, cho nên mực là chu sa, nét mực trên bùa có màu đỏ nhạt.

Ngòi bút dính mực, Việt Khê đặt bút viết, linh lực tràn đầy ngưng tụ tại ngòi bút.

Bạch Tề Tinh hóp eo thẳng lưng, trừng lớn đôi mắt nhìn Việt Khê, thở cũng không dám thở mạnh.

Từ một giây khi Việt Khê cầm bút lên, hơi thở quanh thân cô liền thay đổi, trở nên thực bình lặng, cũng thực tự nhiên. Cảm giác này, giống như cô dung hòa vào thiên nhiên, hoàn toàn không tồn tại.

Người cảnh hợp nhất!

Bạch Tề Tinh cảm thán trong lòng, cảnh giới này, dù là anh trai Bạch Kỳ Thạch của anh cũng là xa không với tới.

Bút phác ra nét chữ, đưa ra nét cuối cùng, trong phòng như có một cơn gió thổi qua, linh quang chợt lóe, tấm bùa này, đã hoàn thành.

Thấy Việt Khê dừng bút, Bạch Tề Tinh chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, không thể tin nổi: "Xong?"

Anh nhìn thời gian, từ khi bắt đầu đến bây giờ nhiều nhất là mười giây, tốc độ này, không khác viết bút lông bình thường là mấy.

Trong lòng không tin, Bạch Tề Tinh chạy đến cầm tấm hoàng phù còn chưa ráo mực, nhìn trước nhìn sau, lúc này mới một bộ đã chịu kinh hách to lớn, vẫn không thể tin nổi: "Thế mà thật sự vẽ thành công, hơn nữa còn là cực phẩm linh phù...."

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nói thế nào anh cũng không thể tin nổi, thực sự có người có thể vẽ bùa nhanh như vậy, chẳng những vẽ nhanh, ngay cả phẩm cấp của phù triện cũng làm người trố mắt, đó là cực phẩm linh phù, là cực phẩm linh phù mà trong giới Tu chân dù có ra giá trên trời cũng không ai muốn bán!

Việt Khê không biết suy nghĩ trong lòng Bạch Tề Tinh, tiếp tục trải giấy ra vẽ bùa. Đối với cô mà nói, vẽ bùa đơn giản giống như ăn cơm uống nước, căn bản không có chút khó khăn gì.

Linh quang của cực phẩm linh phù chớp động, linh lực như ý, không chút cảm giác trì trệ, loại này cũng là cực phẩm linh phù có uy lực mạnh nhất. Việt Khê vẽ gần nửa giờ, vẽ vài trăm tấm, cảm thấy ra cửa đủ dùng mới dừng bút.

Một tấm hoàng phù đặt tùy ý trên bàn, Bạch Tề Tinh ban đầu là kinh hãi bây giờ mặt đã không còn cảm xúc, nhìn thấy nhiều cực phẩm linh phù như vậy, anh cảm thấy cả người đều thăng hoa, tâm tình cực kỳ bình tĩnh....

Bình tĩnh cái quỷ!

Anh quả thực hận không thể chạy tới nắm lấy cổ áo Việt Khê lớn tiếng hỏi cô, cô đến tột cùng là người nào, hoặc là nói, cô rốt cuộc có phải người hay không, nào có ai có thể nhẹ nhàng vẽ ra nhiều cực phẩm linh phù như vậy?

Bạch Tề Tinh đi ra một góc bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Hàn Húc duỗi tay cầm lấy một lá bùa, lá bùa này tràn đầy linh lực, linh lực bá đạo kia đều từ lá bùa này vọt ra, chỉ cần hơi rót vào một chút linh lực nhất định sẽ dẫn cuồng phong tới.

"Việt Khê, cậu thật lợi hại." Cậu cười.

Việt Khê quay đầu nhìn cậu, một đôi mắt trắng đen rõ ràng, cũng đủ trong suốt sạch sẽ, như có thể chiếu rọi mọi ác ý trên thế gian này.

Hàn Húc rũ mắt, nói: "Việt Khê, tôi cảm thấy rất hứng thú với cái này, tôi có thể đi theo cậu học không?"

Cậu quơ quơ phù triện trên tay.

Việt Khê trợn tròn mắt, kinh ngạc nói: "Cậu muốn làm đồ đệ của tôi?"

Hàn Húc: "..."

Cậu nhìn Việt Khê bằng ánh mắt quái dị, làm như nghĩ tới cái gì, sau một lúc đột nhiên nở một nụ cười kỳ quái, nói: "Đồ đệ sao.... cũng không phải là không thể."

Việt Khê suy nghĩ một chút: "Kỳ thật tôi cảm thấy cậu đi làm hòa thượng thì tương đối thích hợp."

Không thể không nói, trên người Hàn Húc có Phật căn, tính tình còn thiện lương ôn nhu, thật sự thích hợp để tu Phật. Ngày ấy lão hòa thượng gặp ở hắc hồ kia cũng không phải nói dối.

"Phật căn? Ý là nói tôi nên làm hòa thượng sao?" Hàn Húc lắc đầu, không có chút hứng thú nào với việc làm hòa thượng, "Tôi không muốn cạo trọc đầu... Lại nói hòa thượng gì đó, tôi nghĩ tôi khẳng định không thích hợp, chi bằng đi theo cậu. Tôi nhìn ra được cậu là người rất có bản lĩnh."

Việt Khê nhíu mày, như là suy nghĩ gì đó.

Hàn Húc đã tràn đầy ý cười mà kêu một tiếng: "Sư phụ..."

Việt Khê: "...."

Cô giống như có chút không tự nhiên.

Kêu một tiếng, Hàn Húc như là tìm thấy một thú vui mới, lại kêu liên tiếp mấy lần.

Tai Việt Khê đỏ lên, gõ gõ ngón tay trên bàn, cuối cùng mới mặt lạnh trả lời: "Ừ." Chỉ là hai mắt có hơi sáng lên.

Này coi như thừa nhận Hàn Húc là đồ đệ.

Hàn Húc lại tiếp thu thân phận này rất nhanh, sư phụ ngắn sư phụ dài. Mới ban đầu Việt Khê còn lạnh mặt, sau tai lại dần đỏ bừng, đôi mắt sáng đến dọa người.

Cô cũng là người có đồ đệ!

Siêu tự hào!

Chờ Bạch Tề Tinh hoài nghi nhân sinh trở về, phát hiện Hàn Húc liên tục gọi Việt Khê là sư phụ, còn dáng vẻ thân mật kia, nhìn đế răng cũng muốn ê.

Bạch Tề Tinh: "???"

Trong lúc anh đang hoài nghi nhân sinh thì ở đây đã xảy ra chuyện gì?

*

Ba người thu thập xong thì liền đến sân đi Miêu trại, trước đó bọn họ cũng có đến bệnh viện nhìn qua Tô Văn. Nụ hoa ở đuôi mắt Tô Văn nở to hơn hôm qua, càng thêm diễm lệ khiến người nhìn không thể rời mắt. Nhưng trái ngược lại, khí sắc của Tô Văn thoạt nhìn có chút suy yếu, giống như bị đóa hoa hấp thụ dưỡng chất, dần dần khô héo đi.

"Cứ theo cái tốc độ này, nội trong vòng một tuần, đóa hoa này sẽ nở rộ hoàn toàn" Bạch Tề Tinh thần sắc nghiêm túc nói.

Căn bản Tô Văn không dám sờ vào khuôn mặt của mình, loại cảm xúc chân thật như vậy, giống như có một đóa hoa đang sinh trưởng trên gương mặt của mình, quả thật làm cô có cảm giác sởn cả gai ốc.

Việt Khê cầm lấy lá bùa đưa cho Tô Văn, dặn cô phải luôn mang theo trên người, lá bùa này có tác dụng kiềm hãm đi tốc độ sinh trưởng của đóa hoa, cũng có thể bảo vệ tâm mạch của mình.

Tô Văn thấp giọng nói cảm ơn, nhìn thần sắc có chút mệt mỏi, lúc trước cô bị con rắn ám lâu như vậy, vốn dĩ âm khí đã thâm nhập cơ thể làm cho cơ thể suy kiệt, hiện giờ lại trúng cổ. Nếu như lần này cô có thể tránh được kiếp nạn lần này thì cũng sẽ ngã bệnh một thời gian dài.

Ba người cùng Tô Văn nói hai ba câu, dặn dò cô sau đó mới rời đi.

Tô Văn dẫu môi, không có mặt mũi nào nhờ vả bọn họ đi xem đồng nghiệp của mình hiện tại như thế nào. Hơn hai mươi người bọn họ hiện tại ai cũng đều bị trúng độc rắn ma, bây giờ lại còn bị hạ cổ, Tô Văn cũng đã đi nhìn qua bọn họ, so với bộ dạng hiện tại của cô trong ghê rợn rất nhiều.

Tô Văn cũng biết rõ, hiện tại mình bình an, là do con rắn đã tha thứ cho cô, không còn độc rắn ma, lại có thêm nhóm Việt Khê ở bên cạnh che chở cho cô. Nói cách khác, tình huống hiện tại của cô so với những người khác cũng không tốt hơn là bao nhiêu.

Nếu lúc trước biết sẽ xảy ra những chuyện như vậy, tất cả bọn họ, nhất định sẽ không làm tổn thương con rắn đầu to này.

Chính là, trên đời này không có chuyện biết trước tương lai.

"Xin lỗi"

Lúc rời khỏi bệnh viện, trên lối đi nhỏ, ở một góc rẽ, Bạch Tề Tinh đi không chú ý, lỡ đụng phải một người.

Theo bản năng hắn mở miệng xin lỗi, lúc ngẩng mặt lên nhìn đối phương, Bạch Tề Tinh đột nhiên hô một tiếng.

Người nọ là một thiếu niên còn khá trẻ tầm hai mươi tuổi, thoạt nhìn khí sắc có chút không tốt, nhưng mà nhìn cũng rất đẹp trai.

Điều mà Bạch Tề Tinh kinh ngạc không phải là do người đó lớn lên đẹp trai, mà là ngạc nhiên về tướng mạo của người này. Tướng mạo của người này thật sự có chút kỳ quái, nếu dựa vào tướng mạo của người này mà nhìn thì, sẽ sống lâu tới trăm tuổi, số mệnh tràn đầy phúc khí. Nói là nói như vậy, nhưng người này bởi vì số mệnh bị thay đổi, phú khí biến mất, mà còn trở người yểu mệnh chết sớm.

Số mệnh thay đổi, khẳng định chắc chắn là có nguyên nhân, khiến cho số mệnh của người đó bị cải biến.

Đối phương căn bản không hề để ý Bạch Tề Tinh, chỉ thuận miệng nói câu xin lỗi, rồi rời đi ngay.

"Vị tiên sinh này." Bạch Tề Tinh vội vàng ngăn cản không cho người đi, nhìn trong ánh mắt đối phương tràn đầy nghi hoặc nói: "Tôi thấy ấn đường của anh biến thành màu đen, số mệnh gần đây không được tốt, sợ là trong tương lai sẽ có điều không may xảy ra."

Tiếu Trúc Tân: "...."

Bạch Tề Tinh cũng biết được những lời của mình rất giống với những người đạo sĩ gạt người trên TV, nhịn không được cười cười nói: "Cậu đừng hiểu lầm, tôi không phải kẻ lừa đảo, tôi thật sự có chút bản lĩnh. Cậu nghĩ lại xem, từ nhỏ đến lớn, vận khí của cậu có phải rất tốt hay không, nhưng dạo gần đây lại liên tục xui xẻo một cách kỳ lạ?."

Vốn dĩ Tiếu Trúc Tân muốn mắng người, nhưng mà khi nghe được những lời của anh nói, trên mặt cũng lộ ra vẻ chần chờ. Trong khoảng thời gian này, quả thật anh ta gặp xui xẻo kinh khủng, hôm nay đi trên đường, thiếu chút nữa là bị đụng xe.

Bạch Tề Tinh liếc mắc nhìn Việt Khê một cái hỏi: " Việt Khê, cô cảm thấy trên người cậu ta có vấn đề gì."

Anh chỉ có thể nhìn ra số mệnh người này bị thay đổi, nhưng lại không biết là bị thay đổi ở chỗ nào.

Việt Khê nhìn Tiếu Trúc Tân một cái, một câu nói ra vấn đề bên trong: "Là đoạt mệnh, hơn nữa là do người có cùng huyết thống với anh ta làm."

"Đoạt mệnh " Bạch Tề Tinh kinh ngạc, biểu tình chợt nghiêm túc hơn.

Loại việc đoạt mệnh này, xưa nay cũng không phải hiếm gặp, có người số mệnh vốn phải chết trẻ, nhưng mà thông qua phương pháp mượn mệnh, đoạt đi số mệnh của người khác, để kéo dài tính mệnh của bản thân. Mà người bị đoạt mệnh, đương nhiên sẽ một mạng đổi lấy một mạng, số mệnh đã bị người khác lấy đi rồi, thì làm gì còn mệnh để sống.

Bạch Tề Tinh nhìn chầm chầm hai mắt của Tiếu Trúc Tân, lại khẽ lắc đầu: " Nếu có người đoạt đi số mệnh, nhất định sẽ có nhân quả. Chỉ là, tôi cũng không thấy được nhân quả trên người cậu ta."

"Có lẽ, người nhà của cậu ta đã cầm của người ta cái gì đó, nên nhân quả tự nhiên biến mất." Hàn Húc thuận miệng nói, cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian " Được rồi, chúng ta phải đi thôi, bằng không sẽ không kịp chuyến bay đâu."

Bạch Tề Tinh bất đắc dĩ, tay cầm một lá bùa đưa cho Tiếu Trúc Tân, nói: "Hiện tại chúng tôi đang có việc gấp, lá bùa này trong thời gian ngắn có thể giúp cậu an toàn, cậu nhớ nhất định phải mang trên người."

Tiếu Trúc Tân nhìn bóng dáng ba người rời đi, vốn dĩ muốn đem lá bùa trên tay bỏ đi, không biết vì cái gì, anh đứng ở bên cạnh thùng rác nửa ngày, cuối cùng vẫn không ném bỏ lá bùa đó đi.

Dù sao, cũng chỉ là một lá bùa mà thôi.

Nói vậy, anh cũng không quan tâm cái gì xoay người đi lên phòng vip trong bệnh viện. Dì nhỏ của anh đang nằm ở đây, tuy rằng dì nhỏ là em gái ruột của mẹ, nhưng mà người di nhỏ này từ xưa đến nay luôn xem thường nhà anh, hai nhà cũng không có liên lạc gì. Nhưng mà lần này, em họ của anh nằm viện, lại đối với nhà bọn họ nhiệt tình hơn rất nhiều.

Theo lời của mẹ anh nói thì, đến lúc này mới thèm nhớ họ hàng này.

Đối với việc này Tiếu Trúc Tân khịt mũi coi thường.

Dì nhỏ anh gả cho một người họ Hoàng, ở thành phố A coi như cũng có tiếng tăm, có tiền cũng có thế lực, dì nhỏ anh bám vào được cành cao, cho nên từ trước tới nay luôn rất coi thường những họ hàng nghèo như họ, lần này em họ bị bệnh, lại đột nhiên liên hệ với bọn họ, khẳng định là không có chuyện gì tốt lành.

Nghĩ vậy, Tiếu Trúc Tân đưa tay nắm lấy khóa cửa phòng chuẩn bị mở cửa ra thì cứng người lại, đột nhiên nhớ những lời của cô bé khi nãy nói tới.

Đoạt mệnh

Đột nhiên, Tiếu Trúc Tân chỉ cảm thấy lạnh lẽo hết cả người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.