Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 37



Edit: Qing Yun

"Cậu Hàn, cô Việt, đây là phòng ở của hai người."

Người hầu nhà họ Giang dẫn bọn họ đến phòng cho khách, nhà của Giang gia rất rộng rãi, đến phòng cho khách cũng tráng lệ huy hoàng, đầy đủ mọi thứ. Nhưng không biết tại sao, phòng ở sạch sẽ xinh đẹp như vậy là khiến cho người có cảm giác vô cùng đè nén.

Hàn Húc đi quanh phòng hai vòng, sau đó đi mở toàn bộ cửa sổ sát đất ra, thanh âm bên ngoài tức khắc truyền tới, khiến người nhịn không được thở sâu một hơi.

Quay đầu lại, Hàn Húc chú ý tới Việt Khê đang suy tư gì đó, không nhịn được đi tới hỏi: "Sư phụ, cô nghĩ gì thế?"

Việt Khê nói: "Tôi nghĩ về viên Phật châu của Giang Ngọc Xuyến... Cứ cảm thấy hơi thở của nó rất quen thuộc, hình như tôi đã từng gặp qua ở đâu đó."

Phật quang nồng đậm như vậy, rất hiển nhiên người đeo nó là phật tu rất cao siêu, phật châu đeo trên người cũng dính phật khí, tự thành linh khí, trừ tà tiêu tai. Cho dù không có pháp thuật khác thêm vào, gần như chỉ cần một viên phật châu như vậy, cũng đủ để cho yêu ma quỷ quái sợ hãi không thôi.

Thứ tốt như vậy, nếu từng gặp qua sao lại có thể quên, cho nên Việt Khê rất nhanh đã nhớ tới mình từng gặp qua vật này ở đâu.

".....Tôi nhớ viên phật châu mà chú Vạn đưa cho cậu cũng có hơi thở tương tự như thế này." Việt Khê bừng tỉnh, quay đầu nhìn Hàn Húc, "Cậu có mang viên phật châu kia không?"

Hàn Húc gật đầu, móc một sợi tơ hồng kia ra, tơ hồng xâu qua một viên phật châu, hạt châu bóng loáng, hình như có ánh sáng chớp động, oánh nhuận mỹ lệ. Đương nhiên, đây chỉ là vẻ ngoài của phật châu, để cho người khác kinh ngạc cảm thán chính là phật quang di động bên ngoài phật châu, người bình thường không nhìn thấy nhưng người tu tiên có thể nhìn thấy phật quang vàng bao quanh.

Việt Khê nhớ lại, "Lúc chú Thúc tặng cho cậu, phật quang trên hạt châu này đã mạnh như vậy rồi sao?"

Hàn Húc a một tiếng, nói: "Khi lấy về, tôi phát hiện bên ngoài hạt châu có một lớp bùn, có lẽ là vì thời gian lâu rồi khiến lớp bụi dính bên trên trở thành một màng bảo hộ, tôi thuận tay gõ vỡ nó. Có lẽ vì cái này nên phật quang mạnh hơn."

"Chỉ là một hạt phật châu mà đã có phật quang mạnh như vậy, chủ nhân của nó không biết là phật tu lợi hại cỡ nào." Lần đầu tiên Việt Khê tò mò về một người.

Nhưng nghĩ lại, cảm thấy phật tu thâm hậu như vậy hẳn không phải hạng người vô danh.

Hàn Húc bình tĩnh hỏi: "Sư phụ rất tò mò sao? Thật ra tôi có biết đôi chút về người này."

Việt Khê quay đầu nhìn cậu.

"Có lẽ là từ 1500 năm trước, khi đó tu giới còn hùng mạnh, vô số thiên tài xuất hiện. Đối với giới tu sĩ mà nói, đó là một thời đại cực kỳ phồn hoa. Mà ở trong số những thiên tài này, có một người cực kỳ nổi bật, người đó là đệ tử của chủ trì chùa Hộ Quốc, pháp hiệu Minh Kính. Minh Kính này là thiên tài ngàn năm có một, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, người này đã có tu vi cao hơn cả sư phụ của mình. Chờ đến khi thành niên, bầu trời giáng xuống vạn trượng phật quang, vô số người đầu nói Minh Kính là là phật chuyển thế. Không hề nghi ngờ, đây là người đầu tiên trên đời, tu vi chỉ còn một bước là thành Phật."

Việt Khê nghiêm túc nghe, đột nhiên thấy Hàn Húc dừng lại thì không nhịn được tò mò hỏi: "Sau đó thì sao?"

Hàn Húc cười, giống như cảm thán nói: "Sau đó sao... Sau đó thiên hạ gặp nguy, không biết bắt đầu từ khi nào, toàn bộ nhân giới đều bị nhiễm tà khí, tính tình con người trở nên táo bạo, nơi nơi đều có thể thấy cảnh chiến loạn, khi đó khắp thiên hạ đều rối loạn. Mà người tu giới phát hiện, vì có tà khí tác loạn nên toàn bộ bên dưới Cửu Châu có một luồng tà ma chi khí."

"Tà mà chi khí vô hình, nó là những mặt trái đen tối của con người tụ tập mà thành, căn bản không có cách tiêu diệt, mọi người chỉ có thể chờ bị tà khí ăn mòn. Mà lúc này, Kính Minh đại sư đứng ra, tự nhận bản thân là phật cốt nên nguyện ý lấy thân mình phong ấn, trấn áp tà khí dưới nền đất. Người đó chia thân mình thành bốn phần, trấn áp bốn nơi có tà khí mạnh nhất, lúc này tà khí mới hòa hoãn lại."

Ngữ khí của Hàn Húc cực kỳ bình tĩnh, nói xong chuyện cũ này, cậu vuốt ve viên Phật châu trong tay, nói: "Viên phật châu này là một viên trong tràng hạt mà Minh Kính đại sư từng đeo, tổng cộng có 108 viên. Chỉ là thời gian dài, tràng hạt bị đứt, 108 viên phật châu bị thất lạc."

"Khắp thiên hạ đều khen vị Minh Kính đại sư này đại nghĩa, sư phụ, nếu đổi lại là cô, cô sẽ làm như thế nào?" Hàn Húc cười hỏi.

Việt Khê suy nghĩ vài giây, lắc đầu nói: "Đổi lại là tôi, tôi khẳng định không làm được, tôi cảm thấy sống khá tốt, không cần đi tìm chết vì những người khác."

Hàn Húc cười, không tiếp tục đề tài này, nhưng lại nhắc tới đề tài khác, hỏi: "Sư phụ, đối với bệnh của tứ thiếu Giang gia, cô có suy nghĩ gì không? Vị tứ thiếu gia kia nói thật sao? Thật sự là do vợ anh ta làm loạn?"

"Tòa nhà này thật sự có âm khí, chỉ là âm khí rất đạm, không giống như có quỷ." Việt Khê đi đến ban công, tùy ý nhìn bốn phía, "Nếu lời vị tứ thiếu gia kia nói thật, rằng vợ anh ta chết rồi biến thành quỷ làm loạn, như vậy quỷ hồn của vợ anh ta chắc chắn có chỗ không tầm thường. Đáng tiếc vị tứ thiếu gia kia không để chúng ta chạm vào chân anh ta, cũng không biết tại sao lại biến thành như vậy, tôi có chút tò mò."

Cũng có người đưa ra ý kiến muốn xem chân vị tứ thiếu gia kia, đáng tiếc vừa nhắc tới, biểu cảm trên mặt anh ta lập tức âm trầm đến mức có thể tích nước, trực tiếp từ chối bọn họ.

Việt Khê nhìn thoáng qua sắc trời, nói: "Chờ buổi tối đi, nếu âm hồn của tứ thiếu phu nhân này thật sự tồn tại thì không thể không làm gì những người định tiêu diệt cô ta như chúng ta. Hiện tại điều chúng ta phải làm chính là chờ đợi."

Cơm chiều là người hầu mang đến phòng bọn họ, Hàn Húc gọi lại người hầu muốn rời đi kia, mỉm cười hỏi: "Chào chị, chúng tôi muốn hỏi thăm chị một vài việc."

Hàn Húc cười rộ lên thật sự là lực sát thương max cấp, buff thêm tự mang thiện cảm, cũng chính là người khác nhìn thấy cậu lần đầu tiên liền không nhịn được cảm thấy cậu nhất định là người tốt. Hơn nữa hiện tại còn nhỏ tuổi, người phụ nữ tuổi trung niên này cảm thấy cậu thật là một đứa trẻ ngoan ngoãn ôn hòa.

"Em muốn hỏi cái gì?" Cô lập tức hỏi.

Hàn Húc mỉm cười, nói: "Tôi muốn hỏi một chút, tình cảm của tứ thiếu gia và vợ anh ta thế nào? Vị tứ thiếu phu nhân này là người ra sao, lại qua đời thế nào?"

Phụ nữ trung niên thở dài một tiếng, nói: "Tình cảm của tứ thiếu gia và tứ thiếu phu nhân rất tốt, lúc trước vì muốn kết hôn với tứ phu nhân, còn chút nữa là tứ thiếu gia bị đuổi khỏi nhà. Hai em cũng biết, mấy đại gia tộc như thế này rất để ý đến mặt mũi, tứ thiếu phu nhân không có bối cảnh, lão gia phu nhân đều phản đối cuộc hôn nhân này."

"Sau khi hai người kết hôn, tình cảm vẫn luôn rất tốt, tính tình của tứ thiếu phu nhân rất ôn hòa, chưa bao giờ làm khó người làm. Tứ thiếu phu nhân còn mở một cửa hàng làm búp bê, tên là "Long phượng trình tường," buôn bán rất có lời, điều này cũng khiến mọi người nhìn bằng con mắt khác. Hizz, đáng tiếc tứ thiếu phu nhân mệnh không tốt, mắt thấy cuộc sống ngày càng tốt hơn thì lại sinh bệnh, bị bệnh nặng vài tháng liền ra đi. Sau khi tứ thiếu phu nhân chết, tứ thiếu gia đã khổ sở thật lâu."

Người hầu vừa nói vừa bóp cổ tay đáng tiếc, hiển nhiên là đáng tiếc vị tứ thiếu phu nhân này hồng nhan bạc mệnh.

"Để tôi nói, tứ thiếu gia đối xử với tứ thiếu phu nhân tốt như vậy, thế mà sau khi chết, tứ thiếu phu nhân còn quấn lấy tứ thiếu gia, muốn tứ thiếu gia chết cùng mình, này thật sự quá đáng."

Việt Khê nhìn ra được, sợ là toàn bộ Giang gia đều suy nghĩ giống người hầu này.

"Tứ thiếu phu nhân rất thích làm búp bê, tuy nhiên sau khi tứ thiếu phu nhân chết, tứ thiếu gia đã thu hồi toàn bộ búp bê, không biết đã mang đi đâu rồi."

Chờ người hầu rời đi, Hàn Húc chậc một tiếng, nói: "Cũng không biết vị tứ thiếu gia này đối xử với tứ thiếu phu nhân là chân tình hay giả ý, nếu là chân tình, này còn dễ nói. Nhưng nếu là giả ý, thật sự chỉ có thể nói kỹ thuật diễn của vị tứ thiếu gia này thật tốt, không đi làm diễn viên thật sự đáng tiếc. Nếu đi làm diễn viên, còn có thể mang về một tượng Osscar cho nước ta, nói không chừng còn làm vẻ vang cho đất nước."

Hai người cơm nước xong không có việc gì làm, bèn đi hoa viên tiêu thực, cuối cùng đi đến phía sau một hồ nước lớn.

Hồ nước rất yên tĩnh, không có tiếng chim hót, cũng không có tiếng ếch kêu, càng không có tiếng ve, chỉ có những bông hoa sen đong đưa theo gió, quấy loạn một đợt sóng.

Việt Khê nhìn hồ nước, không biết hoa sen này nuôi như thế nào, mỗi bông hoa đều rất đẹp, đỏ cháy ánh nắng chiều, một mảnh nhan sắc cực kỳ yêu dã,

"Phía dưới hồ nước có gì đó." Việt Khê mở miệng nói.

Bên trong hồ nước có âm khí nhàn nhạt, đồ vật giống âm khí có ở rất nhiều nơi, đặc biệt là dưới nước. Chỉ là âm khí bên trong hồ nước này không giống như vậy, dường như có gì đó ở bên trong.

Theo lý thuyết, điều này là không đúng, nước trong hồ không cao đến bờ, vậy rốt cuộc nước trên mặt đất là từ đâu ra?

Việt Khê đào vài cái, rốt cuộc chạm đến cái gì đó, cô hơi khựng lại rồi dùng tốc độ nhanh hơn lấy đồ bên trong ra.

Đó là một cục đá, đương nhiên không phải đá bình thường, bên ngoài nó có một phù triện màu vàng, cũng không biết ai chôn ở đây.

Việt Khê kéo phù triện ra, Hàn Húc ngồi xuống theo cô, tò mò hỏi: "Sư phụ, đây là phù gì?"

"....Là trấn thiên phù, đây là loại phù rất hiếm gặp." Việt Khê lật xem, ông nội từng nói với cô về lá phù này, nó là loại phù rất đặc biệt, yêu cầu rất cao đối với người vẽ bùa, cho nên rất khó vẽ. Đương nhiên, hiệu quả của lá phù này cũng rất mạnh.

Thông thường, phù đều để trấn áp trừ tà, mà lá phù này đặt ở bên cạnh hồ nước, vật cần trấn áp đương nhiên không cần nói cũng biết nó được đặt ở đây để làm gì.

Bên trong hồ nước khẳng định có thứ gì đó, thứ này còn làm vị tứ thiếu gia kia hoảng sợ không thôi, muốn trấn áp nó xuống hồ nước này.

Hoàng hôn như lửa, một ánh tà dương cuối cùng lọt vào chân trời.

- -- Hơi thở trong không khí thay đổi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.