Ngồi ở bậc thang trước cửa, Việt Khê duỗi tay chọc chọc vào thân thể của ngỗng trắng, nhìn thấy thân thể mập mạp mũm mỉm của nó lắc qua lắc lại, sau đó lại tự mình nỗ lực giữ cân bằng, đôi cánh sau lưng nó giang ra, lông ngỗng trắng tinh xinh đẹp, ánh mặt trời chiếu vào bên trên, giống như đang phát sáng lên.
"Đại Bạch, có phải mày béo lên rồi không?" Việt Khê chống cằm hỏi.
Nghe vậy, Đại Bạch nổi giận ngay lập tức, toàn bộ lông trên người đều dựng hết lên.
Thời gian chưa lâu, thế mà dưa hấu trong vườn đã lớn hơn rất nhiều, từng trái từng trái tròn mập đều, da xanh ruột đỏ mọng, trông rất ngon. Bởi vì sử dụng nhân nhưỡng, nên hương vị của nó rất ngon ngọt. Làm một con ngỗng trắng, sau khi Đại Bạch ăn dưa hấu, nó không còn chạy đi đánh nhau cũng không chạy ra ngoài chơi nữa, mà thay vào đó, nó lại ngày ngày mở to đôi mắt như hạt đậu của mình mà nhìn chầm chầm những trái dưa hấu kia.
Dưới tình huống như thế, bộ lông của nó cũng được dưỡng đến trắng tinh tươm, ngay cả thân thể, dường như cũng tròn lên một vòng.
Liếc nhìn cơ thể của mình, Đại Bạch liền cáu kỉnh, xoay người ủ rũ đi tới bên cạnh mấy trái dưa hấu trong vườn, đem đẩu của mình nấp trong đám dưa hấu. Nó cảm thấy, làm một con ngỗng trắng xinh đẹp, nó cần phải hiền lành một chút.
Mấy người giấy nhỏ đứng ở phía sau cửa, nhỏ giọng nói chuyện.
"Việt Khê không vui, không vui sao?"
"Khẳng định là đang không vui, đều đi bắt nạt Đại Bạch rồi, Đại Bạch thật là đáng thương."
......
Một bóng người ngồi ở bên cạnh cô, Hàn Húc đưa cho cô một cây kem, rồi sau đó tự mình xé vỏ kem của mình, cũng ngồi chung với cô ở bậc thang trước cửa, hỏi:
"Sư phụ, cô không vui sao?"
Việt Khê xé vỏ kem ra, ngay lặp tức đưa kem vào miệng, nói mơ hồ không rõ: "Tôi không vui, hơn nữa còn là siêu không vui."
Hàn Húc cười: "Vậy tại sao sư phụ lại không được vui, có thể nói tôi nghe được không?"
Việt Khê suy nghĩ vài giây rồi nói: "Tôi đang buồn rầu, không biết phải nên chọn như thế nào....?"
Cô kể cho cậu nghe chuyện về Lan Ninh, cuối cùng nói: "Người đã chết, vốn không nên lưu luyến nhân gian. Trên người cô ấy lại mang oán khí, lệ khí rất nặng, giết quá nhiều người, chung quy khó có thể luân hồi. tôi nghĩ, tôi nên giúp cô ấy siêu độ. Nhưng mà, tôi lại nghĩ, trước khi cô ấy chết đã chịu nhiều thống khổ như vậy, hoặc cho dù có hồn phi phách tán, cô ấy cũng không muốn buông tha mọi thứ để đi luân hồi."
".....Nếu đổi lại là tôi, tôi nhất định sẽ giết hết những người đó, bởi vì tôi rất hẹp hòi." Việt Khê lại nói thêm một câu.
"Nếu là sư phụ, bọn họ càng có khả năng bị bạo hành ngược lại hơn." Hàn Húc khẽ cười một tiếng, đôi mắt hắn rũ xuống, hàng mi dày dài ở bên đáy mắt lưu lại một bóng ma, không thấy rõ biểu cảm trên mặt, cậu nhàn nhạt nói: "Con người thật sự là một loại sinh vật rất kỳ quái, luôn không phân rõ thiện ác, có lẽ bọn họ còn không ý thức được đó là việc ác, thì đã làm việc đó rồi."
"Nếu Lan Ninh không biến thành quỷ mà chỉ đơn thuần chết đi, có lẽ sẽ có một số người cảm thấy hối hận, có lẽ còn có mốt số người...... Có thể cười nhạo cô ấy nhát gan. Nhưng hết thấy tất cả những điều này, một thời gian trôi qua, đều sẽ bị thời gian vùi lấp, ai cũng sẽ không nhớ rõ. Từng có một cô gái như vậy, bởi vì bị bọn họ bạo lực, mà chết ở cái tuổi rực rỡ nhất đời người."
Đối với những người này mà nói, cái chết của Lan Ninh không ảnh hưởng gì đến họ. Ngoại trừ cha mẹ của cô ra, người thân cận, rất nhiều người đều sẽ quên, có một cô gái, bởi vì việc làm độc ác của bọn họ, ở thời gian đẹp nhất, thế giới của cô chấm dứt.
"Sư phụ, cậu muốn về phía bên nào? Là Lan Ninh, hay là cảnh sát?" Hàn Húc hỏi.
Việt Khê có chút hoảng hốt, cô gác đầu lên gối, như là đang tự hỏi chính bản thân mình phải làm như thế nào.
*
Ngày thứ ba, trường Nhị Trung lại có người chết, lần này là bị chết ngạt ở bồn cầu. Đúng vậy, là ở bồn cầu, nước trong bồn cầu rất cạn, nhưng mà cậu ta lại có thể chết ở trong đó, cả người đều bị ướt sũng, toàn thân đều là nước tiểu, chết vô cùng khó coi.
Mạnh Tân hút một hơi thuốc lá, trước kia anh không hút thuốc, nhưng từ khi đi làm, càng ngày anh càng nghiện hút thuốc lá nặng hơn.
"......Không, con trai của tôi, Bảo Nhi của tôi!" Một người phụ mập mạp không để ý đến nước tiểu mà ôm lấy đứa trẻ đã chết kia, ôm chặt nó khóc lớn.
Đội trưởng kéo kéo tóc của mình, cảm giác như đầu mình sắp trọc tới nơi rồi.
".......Đây đã là người chết thứ tư rồi."
Hơn nữa những người này đều chết trong trường học. Hiện tại những người chết này đều ở lớp 6, bởi vì trong thời gian gần đây trường Nhị Trung lại chết thêm hai người, bố mẹ của học sinh này đã xin cho cậu nghỉ học, để cho cậu ở nhà tự học. Nhưng mà, sáng sớm hôm nay, bố mẹ cậu ta lại phát hiện cậu không có ở nhà, cuối cùng lại tìm được cậu ở trong nhà vệ sinh của khu dạy học trường Nhị Trung.
Mạnh Tân dường như đang lẩm nhẩm nói: "Rốt cuộc khi nào thì cô ta mới chịu buông tay đây? Thật sự muốn giết hết tất cả mọi người mới cam tâm sao?"
Đội trưởng hỏi: "Việt tiểu thư ở bên kia nói như thế nào?"
Mạnh Tân thở dài nói: "Đợi một lát em đi đến Nhất Trung tìm cô ấy, xem xem cô ấy có nguyện ý giúp chúng ta không. Nhưng mà, em cảm thấy cô ấy sẽ không trợ giúp chúng ta đâu, tốt nhất là chúng ta nên lên kế hoạch cho tình huống tệ nhất."
Đội trưởng gật đầu, thở dài nói: "Bên trên cũng đã đi tìm một thiên sư tới đây, hy vọng có thể nhanh chóng giải quyết vụ án này."
Mà lúc này, ở ngay trên đỉnh đầu bọn, một bóng dáng màu đỏ dùng ánh mắt bình tĩnh đang nhìn xuống phía dưới. Oán khí trên người cô ngày một tăng lên, dáng vẻ hoàn toàn không thay đổi so với lúc vừa chết đi.
Buổi chiều Mạnh Tân đi Nhất Trung tìm Việt Khê, chủ nhiệm lớp cho người đi kêu Việt Khê, thấy Mạnh Tân lấy ra một điếu thuốc, có chút ngượng ngùng nói: "Nơi này thường xuyên có học sinh đi tới, nên cấm hút thuốc."
Ông duỗi tay chỉ chỉ tấm biển cấm hút thuốc.
Mạnh Tân vừa mới rút điếu thuốc ra, thấy vậy bèn nhét lại hộp.
Lão Chu kéo ghế ngồi xuống gần anh, nhỏ giọng nói: "Đồng chí cảnh sát, Việt Khê của lớp chúng tôi, tuy thành tích không được tốt, nhưng tính tình của con bé rất tốt, ngoài việc lên lớp hay ngủ trong giơ học ra thì nó chưa bao giờ vi phạm nội quy nào khác, tôi tin tưởng nó tuyết đối sẽ không ra chuyện gì trái pháp luật.... Anh, có phải anh đến đưa giấy khen thưởng cho nó không? Có phải nó làm chuyện gì tốt được khen thưởng hay không?"
Mạnh Tân: "..... Thầy đừng lo lắng, tôi chỉ là có chút việc muốn em ấy hỗ trợ thôi."
Nghe được là muốn tìm Việt Khê để giúp đỡ, lão Chu nháy mắt liền nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Hỗ trợ à, anh yên tâm, Việt Khê của chúng tôi là một cô gái tốt, lấy giúp người làm niềm vui, khẳng định em ấy sẽ không cự tuyệt."
Đang nói, vừa vặn Việt Khê đi vào, lão Chu vội vàng kêu cô đi vào: "Việt Khê à, mau đến đây, ở đây có một vị cảnh sát muốn tìm em."
Việt Khê nhìn về phía Mạnh Tân, không đợi anh ta mở miệng, cô đã nói: "Tôi biết anh đến đây để làm gì, nhưng mà tôi không muốn giúp các anh."
Mạnh Tân sửng sốt, anh nhíu mày nói: "Việt tiểu thư, tôi biết là cô thấy Lan Ninh đáng thương, nhưng mà, cho dù là mấy đứa trẻ đó có tội thì những tội này cũng không đáng để chết."
"...Nhưng mà Lan Ninh đã chết, là bọn họ hai chết cô ấy." Việt Khê bình tĩnh nói ra sự thật này, " Đây cũng là nhân quả báo ứng, lúc trước bọn họ bắt nạt Lan Ninh đó là nhân, mà Lan Ninh trả thù bọn họ, đây là quả, bọn họ nhận ở đây đều là nhân quả tuần hoàn."
"Nhưng đây chính là phạm tội!" Mạnh Tân tuy rằng đáng thương thay cho Lan Ninh, nhưng lại vô cùng không tán thành hành động của cô ấy.
Việt Khê lạnh nhạt nhìn anh, nói: " Đó là bởi vì cô ấy mãi mãi không có được công bằng..... Sự công bằng đối với cô ấy không chỉ đến muộn mà còn là không có. Vì vậy mà cô ấy đã mất mạng, hoàn toàn tuyệt vọng cùng sợ hãi, đối với cô ấy mà nói, cái chết là sự lựa chọn cuối cùng. Mà cô ấy hy vọng, sau khi chết có thể trả lại cho bọn họ tất cả những gì họ đã gây ra cho mình, cho nên cô ấy mới biến thành lệ quỷ để báo thù."
Mạnh Tân: "......Vậy Việt tiểu thư, cô thật sự không muốn hỗ trợ sao? Một mạng đền một mạng, Lan Ninh đã giết bốn người, như vậy là quá đủ rồi. Cho dù là quỷ thì như vậy cũng là phạm pháp. Kể cả là báo thù, hiện tại cô ấy một người lại giết thêm một người, như vậy cô ấy chẳng khác nào những người đã từng bắt nạt cô ấy?"
"Cái đó vẫn khác nhau, ít nhất những người đó là vô duyên vô cớ bắt nạt cô ấy, còn cô ấy là có lý do mới giết người." Việt Khê nghiêm túc giải thích nói.
Mạnh Tân: ".............." Tôi không muốn nghe, cảm ơn.
Việt Khê nhíu mày nói: "Lan Ninh......Tôi có thể đi gặp cô ấy, nhưng không phải vì những người đó, mà là vì cô ấy. Sát nghiệp mỗi khi giết một người sẽ nhiều lên một tầng, giết đủ mười người, sẽ không còn cách nào có thể quay đầu lại."
Cái chờ đợi cô ấy, không chỉ không được siêu sinh, mà còn là trực tiếp hồn phi phách tán. Nếu đi vào địa phủ, vậy thì phải bị đánh vào mười tám tầng địa ngục. Mà đây cũng là quả, cô ấy giết người đó là nhân.
Sau khi hẹn xong thời gian gặp mặt thì Mạnh Tân rời đi, vẻ mặt lão Chu nhìn bọn họ như đang trong mộng, cảm thấy quả thật mình nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, cái gì mà nhân quả không nhân quả, còn có Lan Ninh... Đó không phải là nữ sinh đã nhảy lầu tự tử hay sao?
Đột nhiên ông cảm thấy bốn phía có chút lạnh.
*
Ban đêm, vừa đúng mười hai giờ, bóng tối bao trùm trường Nhị Trung. Tuy rằng đã khai giảng, nhưng bởi vì xảy ra việc này khiến rất nhiều học sinh sợ hãi chuyển về nhà, bởi vậy bên trong trường rất an tĩnh.
Cả đám người Việt Khê, Hàn Húc cùng với Mạnh Tân đi vào trường Nhị Trung, cô liếc nhìn bốn phía một cái rồi nói: "Trước tiên đi tới nơi mà Lan Ninh chết nhìn thử xem."
Lan Ninh nhảy lầu tự tử chết ở trên sân thượng khu dạy học, tổng cộng mười sáu tầng, cửa ra tầng thượng bị khoá trái. Mạnh Tân đã liên hệ với bên phía trường học lúc bọn họ đi tới trường Nhị Trung, cho nên hiện tại có một giáo viên đi cùng với bọn họ.
Giáo viên nọ nhìn Việt Khê và Hàn Húc rõ ràng còn rất nhỏ tuổi, không hiểu tại sao cảnh sát muốn đi phá án còn dắt theo hai đứa nhỏ để làm gì, ông một bên lấy chìa khoá, một bên nói: "Nơi này vẫn luôn luôn khoá, nhưng mà có mấy đứa nhỏ thích chơi ở trên này, nên thường xuyên cạy khoá trốn lên được, cũng không sợ xảy ra chuyện gì nguy hiểm."
Khoá được mở ra, ông đưa tay mở cửa ra, trong nháy mắt, gió ở bên ngoài thổi tới, dường như có mùi máu tanh thoang thoảng trong gió.
Bọn họ bước ra sân thượng, phía sau truyền tới âm thanh ken két, cửa đột nhiên bị gió thổi đóng lại. Hiện tại là nửa đêm, thế nên một tiếng động này thôi cũng khiến cho lòng người hoảng sợ.
Giáo viên kia đi qua xem, nhỏ giọng nói thầm: "Tại sao lại có gió lớn như vậy....."
Chỉ là rất nhanh, vẻ mặt của ông đột ngột thay đổi, có chút kinh hoảng nói: "Cửa này, cửa..... Cửa bị người ta khoá rồi."
"Cũng có thể không phải người khóa, mà là do quỷ." Hàn Húc cười tủm tỉm nói.
Giáo viên: "......."
Việt Khê đi đến bên rìa sân thượng nhìn xuống phía dưới, tầng lầu cao hơn mười tầng, ai nhát gan nhìn xuống dưới chỉ sợ sẽ bị hù cho chết. Chỉ là, từ sau khi Lan Ninh xảy ra chuyện, bốn phía sân thượng đều được gắn thêm hàng rào bảo vệ, cũng là vì sợ xảy ra chuyện tương tự một lần nữa. Sau lần trước, vẫn có một học sinh nhảy lầu tự sát.
Có gió thổi qua, Việt Khê híp mắt lại theo bản năng.
"......Bên trên, bên trên có người!" Có người hoảng sợ la to.
Việt Khê ngẩng đầu lên, đập vào mắt là "Lan Ninh" với bộ váy đỏ rực đang bay về phía bọn họ, hơi thở âm trầm dữ tợn, sau khi giết bốn người, quả thực ảnh hưởng tới tính tình của cô rất rõ, cô đã hoàn toàn biến thành lệ quỷ.
"Lan Ninh" Việt Khê kêu tên của cô ra.
"Lan Ninh" nhìn về phía cô sau đó quét một vòng nhìn xung quanh, ánh mắt lạnh băng tràn ngập ác ý, mở miệng nói: "Các người đến muốn ngăn cản tôi? Tại sao các người lại muốn giúp bọn họ? Bọn họ đáng chết, tất cả bọn họ đều đáng chết! Tôi muốn giết hết bọn họ, giết hết tất cả bọn họ!"
Cô ta la hét điên cuồng như mất khống chế. Nghe mẹ Lan Ninh nói, khoảng thời gian đó, cảm xúc của Lan Ninh không được bình thường, cô ấy bị những người kia ép tới mức phát điên rồi.
"Tất cả các người đều muốn giúp bọn họ......Tôi muốn giết mấy người, giết hết mấy người...."
"Cô muốn giết tôi? Nhưng mà cô đánh không lại tôi...." Việt Khê nói chính là sự thật, cô nghĩ vài giây rồi nói: Nếu như cô cứ muốn giết tôi, thì tôi đây chỉ đành phải ăn cô thôi."
Lan Ninh: "......."
"Hơn nữa tôi đến đây không phải là để bắt cô, tôi chỉ muốn hỏi cô, cô có biết, nếu cô giết quá nhiều người, cuối cùng kết cục của cô phải chịu là hồn phi phách tán, không được đầu thai không?" Việt Khê nghiêm túc nhìn cô: "Cho dù là như vậy, cô cũng không hối hận hay sao?"
"Không hối hận...... Cho dù là hồn phi phách tán, tôi cũng phải giết hết bọn họ!" Lan Ninh khóc nói, trong mắt chảy ra hai hàng huyết lệ, huyết lệ vừa rơi xuống dưới đất ngay lập tức biến thành ngọn lửa, ngọn lửa đó rõ ràng làm cho cô rất đau đớn, không ngừng thiêu đốt cơ thể cô.
Mà ngọn lửa đó, chính là sát nghiệp.
Mỗi khi giết một người, sát nghiệp càng nặng, uy lực của ngọn lửa đó cũng lớn theo. Trong người cô tràn ngập oán khí, oán khí đó sẽ biến huyết lệ thành ngọn lửa đốt cháy cô, nó sẽ thiêu đốt cô tới khi cô hồn phi phách tán.
Việt Khê lẳng lặng chăm chú nhìn cô, nói: "Cho dù cô không ra tay, thì sớm hay bọn họ đều phải chuộc tội cho những sai lầm mình gây ra, như vậy cũng không khác cô giết bọn họ là mấy."
Lan Ninh cười một tiếng, Việt Khê có thể cảm thấy mọi vật trước mắt đột nhiên quay cuồng, cô phát hiện mình đang đứng trong một phòng học. Đang là mùa đông, bên ngoài trời giá rét, cửa số ở cuối phòng mở ra, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào.
Ánh mắt Việt Khê dừng ở vị trí cuối phòng học, đó là chỗ mà Lan Ninh ngồi, cô mặc một chiếc áo bông mỏng manh, bên cạnh là gió lạnh thổi tới, khi gió lạnh thổi vào cả người cô liền phát run, ngón tay bị đông lạnh đến đỏ bừng.
Cô nghĩ, đại khái đây có thể là bên trong thế giới của Lan Ninh, đây là thời điểm trước khi cô chết.
"....Cô ơi, em có thể đóng cửa sổ được không ạ?" Tan học, cô nhỏ tiếng nói với chủ nhiệm lớp.
Chủ nhiệm lớp không kiên nhẫn nhìn cô nói: "Ngày mùa đông, không khí trong phòng học không được thông thoáng? Em là một đứa trẻ tốt, phải nghĩ cho mọi người chứ."
Nhưng mà em rất lạnh.
Lan Ninh thầm nghĩ trong long, nhưng lại nghĩ tới phải đối xử tốt với mọi người, thế nên cô đành ngoan ngoãn gật đầu.
Tiết toán học cần phải dùng đến compa và thước kẻ, cô vừa mới mua bộ mới, rất dễ thương.
Đại ma vương của lớp học ném bộ compa của cô xuống dưới đất, sau đó lấy compa đâm vào tay cô, Lan Ninh càng khóc những người đó càng khoái chí cười lớn hơn. Thế nên cô đã học được thói quen cắn chặt răng, không kêu rên một tiếng nào.
Buổi chiều đến phiên cô trực nhật, trong lớp học không có một bạn học nào chịu cùng cô dọn dẹp, cho nên đều là một mình cô ở lại dọn.
Cô bị người ta đẩy mạnh vào nhà vệ sinh, những người đó ấn đầu cô xuống bồn cầu, cô kháng cự dãy dụa, bọn họ liền đánh cô, đá vào người cô, còn túm lấy tóc cô.
Mẹ cô cho tiền tiêu vặt, còn chưa có đụng tới thì đã bị bọn họ lấy đi, cô muốn tránh đi, thì bị bọn họ đầy vào đống rác.....
Mọi chuyện xảy ra cho tới khi cô nhảy từ trên tầng thượng khu dạy học, thì mới dừng lại.
"Lan Ninh nhảy lầu chết rồi? Người như nó sống cũng dư thừa, chết đi là tốt nhất."
"Các cậu nói xem, sau khi nó chết có thể biến thành quỷ hay không? Lan Ninh có đến tìm chúng ta trả thù hay không?"
"Xuy~ lúc nó còn sống tớ còn không sợ, nó chết rồi sao tớ phải sợ chứ?"
"Ha ha ha, chính là như vậy....."
Cái mà bọn họ không ngờ tới, Lan Ninh thật sự đã trở về tìm bọn họ.
Từng cảnh tượng hiện ra trước mắt, Việt Khê đã xem xong cuộc đời ngắn ngủi của Lan Ninh, cuộc đời ngắn ngủi đầy nỗi đau và tuyệt vọng. Cô không hiểu, con người tại sao lại đáng sợ đến mức như vậy, tại sao phải làm tổn thương người khác, vì sao lại bắt nạt người khác.......
"......Bọn họ nói, nếu mặc đồ màu đỏ mà tự sát thì có thể biến thành quỷ. Ha ha ha, bọn họ không nghĩ tới, không nghĩ tới tôi đã trở lại tìm bọn họ, tôi tới tìm bọn họ..."
Lan Ninh cười lớn, trên mặt cô ngập tràn sung sướng, vô cùng vui vẻ nói: "Tôi sẽ bộ trả lại cho họ tất cả những gì họ từng làm với tôi. Bọn họ khóc lóc với tôi, cầu xin tôi tha cho họ....... Nhưng, tôi sẽ không bao giờ tha cho họ, tôi muốn bọn họ phải chết, tôi muốn bọn họ từng người từng người đều phải chịu báo ứng!"
Việt Khê ngẩng đầu, gió thổi tóc cô trở nên lộn xộn, cô thi triển thuật pháp, một đạo kim quang dừng trên người Lan Ninh, Lan Ninh cảnh giác nhìn cô, hỏi: " Cô làm gì với tôi vậy?"
Việt Khê nói: "Không có gì, tôi chỉ muốn làm cho cô bình tĩnh lại, không cần phải bị sát nghiệp che mờ lí trí mà giết người không nên giết."
Trên tay lệ quỷ dính quá nhiều máu, sẽ từ từ mất đi lí trí của mình, đến lúc đó, nếu như giết phải người vô tội, những người đó lại không có tội tình gì?
Cô xoay người, thấy cả đám người Mạnh Tân bộ dạng thống khổ, khuôn mặt đần ra. Tất cả bọn họ hiện tại đều bị vây trong ảo cảnh của Lan Ninh, trải qua tất cả thống khổ mà cô đã trải qua.
Cô đi qua đánh thức tất cả bọn họ, toàn thân Mạnh Tân túa ra mồ hôi lạnh, nói: "Vừa rồi đó là cái gì vậy....?"
Việt Khê nói: "Đó chính là quá khứ của Lan Ninh, khó chịu sao, đau khổ sao? Lúc đó cô ấy phải chịu những đau khổ như vậy. Chính tôi cũng biết, cô ấy làm như vậy là phạm tội. Nhưng mà, vào thời điểm cô ấy cần công lý nhất, sự công bằng lại không xuất hiện...."
"Nhưng mà, nếu như thế giới này là như vậy, có oán báo oán, có thù báo thù, vậy thế giới này, pháp luật còn có lợi ích gì? Vậy cái thế giới này, cũng đã sớm loạn rồi." Đôi mắt Mạnh Tân sáng lên, mặc kệ Lan Ninh có bao nhiêu đáng thương, anh vẫn luôn giữ vững chính kiến của mình, hoàn toàn không vì vậy mà mềm lòng, "Mặc kệ vì lí do gì mà giết người, đó đều là phạm tội, đều phải chịu sự chừng phạt của pháp luật."
Việt Khê cười nói: "Không sai, anh nói đúng. Chỉ là, con người tôi đây, cũng không hẳn là một người chính nghĩa, tôi cũng không phải là người lương thiện, người khác sống hay chết không có liên quan gì đến tôi.... Cho nên, công lý còn phải dựa vào những chú cảnh sát như các người gìn giữ."
Mạnh Tân nói: "Vậy cô....."
Việt Khê nói: Ngoài tôi ra, tôi tin tưởng rằng cục cảnh sát của các người còn tìm những người khác đến đối phó với cô ấy......"
Cô nhìn về phía khoảng không trên không trung, híp mắt nói: "Chuyện này, phải kết thúc ngay tại đây."
Mặc kệ như thế nào, mọi chuyện đều nên phải chấm dứt.
Trên đường trở về, Hàn Húc khẽ cười một tiếng, nói: "Sư phụ, cô vẫn mềm lòng. Cô như vậy, thực sự dễ dàng bị người khác bắt nạt."
Việt Khê không phục nói: "Ý cậu là Lan Ninh? Tôi mềm lòng chỗ nào?"
Hàn Húc nói: "Sư phụ, một bên cô biết cô ấy giết người là không đúng, nhưng mà một bên cô lại không đành lòng ra tay giết cô ấy......Cô nói như vậy không phải đang mềm lòng hay sao?"
"......Chỉ là tôi cảm thấy, cô ấy vẫn luôn chờ đợi công lý nhưng nó không xuất hiện, sau khi cô ấy chết, tôi có tư cách gì lấy lí do vì công lý mà bắt cô ấy?" Việt Khê nhàn nhạt nói.
Nhưng, cô cũng không nói Lan Ninh làm như vậy là đúng, cho nên cô không thể nào giúp hai bên được. Tuy nhiên, nếu biết ai ra tay làm loạn, cục cảnh sát sao có thể để cho người đó làm loạn được nữa chứ?
Ngày thứ hai vào thời điểm mọi người đi học, Triệu Lộ vui vẻ đi tới, nhỏ giọng nói: "Biết không Việt Khê? Nghe nói cục cảnh sát đã tìm được người chuyên nghiệp đối phó với Lan Ninh rồi."
Việt Khê nhìn cô.
Triệu Lộ nói: "Tớ nghe dượng của tớ nói, hình như người đó đến từ liên minh thiên sư, là người thật sự rất có bản lĩnh, Lan Ninh có thể xảy ra việc gì không?"
Việt Khê có chút xuất thần, nói: "Những người đó bắt nạt cô ấy, cho nên cô ấy mới giết họ. Mà cô ấy giết người, vì thế cũng sẽ có người tới bắt cô ấy, đây cũng là nhân quả."
Triệu Lộ có chút nhụt chí nói: "Cái này tớ biết, chỉ là....."
Chỉ là thấy Lan Ninh có chút đáng thương mà thôi.
Sau đó, ngẫu nhiên Việt Khê cũng có nghe được một số tin tức liên quan đến trường trung học Nhị Trung, người ở liên minh thiên sư quả thực cũng có chút bản lĩnh, sau đó lại trôi qua thêm một tháng, không còn nghe thấy tin tức Nhị Trung xảy ra án mạng nữa, các học sinh cũng dần dần khôi phục lại việc học tập bình thường.
Cho đến một ngày về đến nhà, Việt Khê nghe thấy bên ngoài có tiếng động, cô mở cửa, liền thấy Lan Ninh dựa tường ngồi dưới đất, sắc mặt xanh trắng, hơi thở mỏng manh.
Việt Khê nhìn cô, không nói chuyện.
Lan Ninh hơi mỉm cười, nói: "Tôi, tôi đã giết bọn họ......tất cả bọn họ tôi đều giết hết, ha ha ha! Đáng tiếc, còn một vài người, còn có vài người....."
Vừa cười, máu liền chảy ra không ngừng từ khóe miệng, máu rơi xuống trên người cô, lập tức hoá thành những ngọn lửa đỏ rực, thiêu đốt cơ thể của cô. Ngọn lửa nhanh chóng bao trùm lấy thân thể, trên mặt cô xuất hiện sự thống khổ đau đớn, thân thể ngày càng trở nên trong suốt.
Việt Khê đi đến bên người cô, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, nói với ngữ khí chầm chậm: "Một người ở dương gian tạo nghiệp, nếu cả đời không chịu hối cải, như vậy khi người đó chết đi, xuống địa ngục, sẽ phải trả hết trong một lần. Những gì mà bọn họ đã gây tổn thương lên cơ thể cô cô, khi chết đi bọn họ sẽ phải trả giá gấp bội."
Nghe thế, Lan Ninh nhẹ nhàng nở bụ cười, như được giải thoát, cô nhỏ giọng nói: "Vậy là tốt rồi......."
Máu tươi vẫn chảy không ngừng trên người cô, nhưng hiện tại dáng vẻ của cô không hề đáng sợ chút nào, khuôn mặt khôi phục lại nét thanh tú trắng nõn giống như khi cô còn sống, sạch sẽ xinh đẹp, kỳ thật cô vốn là một cô gái thanh tú, lúc cười lên rất xinh đẹp.
".......Hãy mơ một giấc mơ đẹp đi."
*
Hôm nay là ngày đầu tiên trong cuộc sống cấp ba của Lan Ninh, ở một nơi xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm, làm cho cô có chút cảm giác khẩn trương, nhịn không được đưa tay sửa đồng phục trên người, hôm nay cô còn cô gắng chải một kiểu tóc thật xinh đẹp.
Cấp ba là như thế nào đây?
Trong lòng cô có chút mong đợi, không biết có ai muốn làm bạn với cô hay không?
Tâm trạng hồi hộp, cô đi đến phòng học của chính mình, ngẩng đầu nhìn lên bảng tên của lớp mình, là lớp 11_6. Cô sẽ học tập với các bạn trong ba năm cấp ba ở đây.
"Chào mọi người, tớ là Lan Ninh....." Cô thẹn thùng cười, có chút ngượng ngùng, bởi vì cô là người cuối cùng bước vào.
Ở thành phố A, trường Nhất Trung được coi là trường tốt nhất, cô có thể vào được trung học Nhị Trung, kỳ thật đã rất giỏi rồi.
"Chào cậu, tớ là Mạnh Trì." Một bạn học nữ đứng trước mặt, mỉm cười với cô.
"Chào cậu, tớ là Lan Ninh......"
Nhìn các bạn học ở xung quanh mình đang mỉm cười, Lan Ninh nở một nụ cười tươi rực rỡ.
"Chào các bạn."
Cô nghĩ, cuộc sống ở cấp ba sau này, nhất định sẽ rất vui vẻ.