Hắc hồ có tên như vậy là bởi vì nó là cái hố to, đáy rất phẳng, hàng năm đến mùa nước rút thì đáy hồ lại lộ ra màu đen, nghe nói đó là máu nhuộm dần ở bên trên, nhiều năm không được rửa sạch nên máu đã chuyển thành màu đen.
Hắc hồ lúc trước còn có cái tên không dễ nghe, gọi là hố vạn người. Trong lịch sử, người dân bị nước R giết đều ném xuống hồ này. Cũng bởi vì ý do này nên âm khí nơi đây rất nặng, xung quanh không có một ngọn cỏ, chính phủ đã từng mang đến loại cây sinh trưởng tốt để trồng ở đây, đáng tiếc không có một gốc cây có thể sống sót.
Thẳng đến trước đêm qua, nơi này đều là một mảnh hoang vu.
Khi bọn Việt Khê đến gần, đầu tiên là ngửi được mùi hương thanh đạm như có như không kia, mùi hương quá đạm, lại vô cùng mê người, làm người cảm thấy đầu óc trở nên thanh tỉnh. Cảm giác này làm cho người cảm thấy nơi này thực thần kỳ, biểu tình trên gương mặt mấy người Triệu Lộ cũng đều trịnh trọng hơn rất nhiều.
Xung quanh đều là người, tới tới lui lui, có người còn mang theo tiền giấy và nến quỳ trước hồ, trong miệng không biết đang niệm cái gì.
Người quá nhiều, có cả người mặc cảnh phục đang duy trì trật tự, căng dây phong tỏa hắc hồ, không cho người đến gần. Nhưng mọi người có thể thấy giữa hồ nở rộ từng đóa hoa sen.
Hoa sen hồng phấn, lá xanh mơn mởn.
"Oa......"
Chỉ có tới nơi này thì mới biết cảnh tượng này xinh đẹp cỡ nào, không khỏi khiến mọi người cảm thán kinh ngạc.
Việt Khê chỉ liếc những bông hoa sen đó một cái, ánh mắt lại dừng ở trên người mấy hòa thượng và đạo sĩ gần đó, ở giữa đám người bình thường, trang phục của đạo sĩ và mấy cái đầu trọc của hòa thượng thật sự là rất nổi bật.
"Không thể tưởng tượng, âm khí nơi này thế mà lại biến mất toàn bộ." Người nói chuyện là một lão hào thượng mặc áo tăng màu trắng, tên là Không Sắc, có khả năng nhiều người ngoài giới không biết, nhưng trong mắt một vài người lại không như vậy, hắn là chủ trì Trường Ninh Tự, đức cao vọng trọng, phật hiệu tinh thâm, tu vi càng là cao thâm khó đoán.
Sáng nay Không Sắc nghe được tin tức thành phố A xảy ra chuyện lạ, ông ta liền đi máy bay đến đay.
Bên cạnh có một đạo nhân hỏi: "Không Sắc đại sư, ngài xem rốt cuộc là người phương nào làm?"
Không Sắc duỗi tay ngắt một đóa hoa sen, hoa sen này nở thật tốt, những người khác chỉ cảm thấy hương khí thanh nhã, khiến người thoải mái, chính là ở trong mắt tu sĩ bọn họ, lại có thể nhìn thấy dòng kim khí lượn lờ, mang theo thiền ý.
Khí này, mang theo khí Phật gia!
"...... trong Phật gia có một chiêu thức gọi là bộ bộ sinh liên, đó là chiêu thức cao nhất trong Phật gia, chỉ có phật hiệu cực kỳ cao thâm, mới có thể làm được chuyện này. Hiện giờ trên đời có thể đạt tới chiêu thức ấy, không vượt qua ba người."
Một người trong đó chính là Không Sắc.
"Chỉ là hơi thở nơi này, không thuộc về ai trong ba người này cả." Không Sắc khẽ lắc đầu, "Khi nào, lại xuất hiện một vị đại sư phật hiệu cao thâm như vậy?"
Hắn nghĩ trăm lần cũng không ra, tu sĩ có thể làm chuyện này tuyệt đối không phải người vô danh. Chính là, cách thi pháp này hắn chưa bao giờ gặp qua.
Đạo sĩ mặc đạo bào màu xanh Từ Sâm khẽ nhíu mày nói: "Hắc hồ nguyên bản là cái hố vạn người, lệ khí của người chết rất mạnh, nhiều năm như vậy qua đi, âm hồn đều trở thành lệ quỷ, mạnh mẽ siêu độ không thể. Chính là hiện tại, âm hồn đều hoàn toàn biến mất. Ta hỏi qua quỷ sai của miếu Thành Hoàng, bọn họ cũng không có tiếp thu lượng lớn quỷ hồn nào. Nói cách khác, âm hồn nơi này, không biết tung tích......"
"...... Có lẽ, không phải không biết tung tích, mà là trực tiếp bị mai một?" Một người khác mở miệng, là sư đệ Từ Sâm, tên là Ngô Đạo.
Nghe lời hắn nói, Từ Sâm lại hơi hơi sửng sốt: "Mai một? Chuyện này không có khả năng, lượng âm hồn lớn như vậy, nếu muốn giải quyết bọn họ, không có khả năng chúng ta không hề phát giác. Hơn nữa, đối phương là Phật tu, thủ đoạn sao có thể tàn nhẫn như thế?"
Không Sắc nói: "Bên trong Phật gia, cũng có Tu La Phật, Tu La hiếu chiến, thủ đoạn càng tàn nhẫn."
Tu Phật giả, đại đa số đều là người lòng mang đức, đại từ đại bi, nhưng là trong đó lại còn có một loại Phật tu, tên là Tu La Phật, Tu La Phật một đường hiếu chiến.
"Chỉ là......" Không Sắc lại có chút chần chờ, "Theo cảm giáccủa ta, đối phương, cũng không giống Tu La Phật."
Nếu không phải Tu La Phật, búng tay gian liền khiến âm hồn tận diệt, gột rửa vô số âm khí của hố vạn người, vậy có nghĩa là tu vi của đối phương đã vô cùng cao thâm, dù là Không Sắc hắn cũng không so được. Kia khẳng định là chân chính đại năng giả. Chính là đã là Phật tu thì nên mang theo từ bi, nhưng chiêu thức của đối phương lại không có một chút nhâ từ.
Đau đầu!
Không Sắc niệm một tiếng A di đà phật, nói: "Việc này, ta phải trở về cùng sư huynh thương nghị."
Nếu Tu Giới thật sự xuất hiện một vị phật hiệu cao thâmnhư vậy, thủ đoạn hành sự lại cực kỳ tàn nhẫn, này cũng không biết rốt cuộc là phúc hay là họa.
Ở chỗ này cẩn thận điều tra một lúc cũng không thu được chút tin hữu dụng, Không Sắc liền chuẩn bị rời đi, nhưng lúc hắn đang chuẩn bị rời đi, ánh mắt đảo qua một chỗ, đột nhiên sửng sốt, sau đó ở dưới ánh mắt kỳ quái của mọi người, đi nhanh hướng tới phương hướng kia.
"Ai, căn bản là không nhìn được bên trong nơi này như thế nào!"
Bọn Việt Khê đang phiền não vì chỗ bọn họ đứng có chút xa, nhìn không thấy cảnh tượng trong hắc hồ, liền thấy một tăng y bước nhanh về phía bọn họ, hòa thượng kia sắc mặt hồng nhuận, cằm có râu dài râu dài, nhìn qua là người rất hiền lành ôn hòa.
Hơn nữa, nhìn cũng rất khoẻ mạnh, quả thực có thể nói là bước đi như bay.
Thấy hòa thượng này, Việt Khê không dấu vết lui về phía sau một bước, trong mắt mang theo vài phần cảnh giác.
Sau đó, cô thấy hòa thượng tiến đến gần chỗ mình, sau đó nữa, hòa thượng này liền lướt qua người cô.
Việt Khê: "??"
Xoay đầu, Việt Khê liền thấy hòa thượng nắm lấy vai Hàn Húc, có chút kích động nói: "Ta thấy cậu và ta rất có duyên, tiểu huynh đệ, có hứng thú bái ta làm thầy không?"
Những người khác: "......"
Hàn Húc: "...... Rất tiếc, tôi cũng không tính toán làm hòa thượng."
Không Sắc thấy cậu cự tuyệt cũng không cảm thấy bị đả kích, ánh mắt nhìn Hàn Húc quả thực giống như là đang nhìn bảo bối, đều sắp phát ra ánh sáng rồi.
"Không, cậu không hiểu, cậu trời sinh chính là mệnh làm hòa thượng!" Không Sắc nói.
Hàn Húc không hề thu liễm vòng sáng công đức trên người, hoàn toàn chính là ánh vàng rực rỡ, người như vậy, kia quả thực chính là con cưng của Thiên Đạo, hơn nữa cậu có Phật căn, Không Sắc thấy ánh mắt cậu liền biết, đứa nhỏ này, là trời sinh nên tu Phật.
Chỉ là, ý nghĩ này trong lòng hắn mọi người không biết, chỉ cảm thấy kỳ lạ, nào có ai đi lôi kéo người khác làm hòa thượng bao giờ.
"...... Cảm ơn ngài khích lệ." Tuy rằng nói cậu trời sinh là làm hòa thượng cũng chẳng tính là khích lệ,
Hàn Húc mỉm cười, không mừng không giận, cặp mắt kia như có thể cất chứa vạn vật, làm Không Sắc càng nhìn càng thích, đứa nhỏ này, phật tính trong thân. Nếu là tham Phật, kia tuyệt đối là thiên tài.
Hàn Húc lắc lắc đầu, cự tuyệt nói: "Đại sư, tôi thật sự không có hứng thú làm hòa thượng."
Không Sắc ai một tiếng, nói: "Cậu trước đừng vội vàng cự tuyệt, đây là danh thiếp của ta, ta là chủ trì Trường Ninh Tự. Ta nói với cậu, nếu cậu bái ta làm thầy thì cậu chính là người của Trường Ninh Tự. Trường Ninh Tự phúc lợi rất tốt, mỗi tháng có tiền lương, còn có trợ cấp quốc gia phát thêm, hơn nữa rất nhiều tiến sĩ của đại học B đều nhận lời làm môn sinh ở đây."
Thân là chủ trì Trường Ninh, cũng thân kiêm bộ trưởng bộ tuyên truyền của Trường Ninh Tự, Không Sắc theo bản năng liền lấy mấy lời tuyene truyền nói hết ra.
Ai, đầu năm nay, việc làm của bọn cũng không còn đơn giản như vậy, cạnh tranh rất lớn. Không phát triển thì chẳng phải sẽ bị thời đại vứt bỏ sao?
Chỉ là, bộ dáng không chút khói lửa phàm tục của Không sắc vì những lời này mà hoàn toàn tiêu tan.
Biểu tình của Hàn Húc có chút vi diệu —— hiện tại hòa thượng, đều...... Bình dân như vậy sao?
Bên kia huynh đệ Từ Sâm nghe được động tĩnh đi tới, hỏi: "Làm sao vậy, Không Sắc đại sư?"
"Không không không, cái gì đều không có!" Không Sắc đại sư vội vàng nói, xoay người lại, như là muốn che dấu cái gì.
Đáng tiếc, hắn muốn che lấp người, vẫn bị hai huynh đệ Từ Sâm thấy.
"...... Tiểu huynh đệ, tu đạo không?" Từ Sâm biểu tình vô vùng chân thành tha thiết hỏi.
Mọi người: "......"
Hàn Húc nói: "Xin lỗi, mặc kệ là đạo sĩ hay hòa thượng, tôi đều không có hứng thú."
"Lại suy xét một chút đi, đạo quan của chúng tôi chính là Thuần Dương Cung, Thuần Dương Cung biết không? Lão tổ của chúng ta chính là Lữ Đồng Tân......"
"Ai, Từ Sâm, đứa nhỏ này là ta nhìn thấy trước. Ông không thấy sao, cậu ấy một thân Phật cốt, nên làm hòa thượng từ nhỏ." Không Sắc khó chịu.
Từ Sâm lại là không cho là đúng: "Ta xem đứa nhỏ này rất có tuệ căn, làm đạo sĩ thích hợp hơn."
Kia một thân ánh sáng công đức, tu cái gì cũng đều được, ánh sáng công đức như vậy là đã lương thiện mấy đời rồi.
"Rõ ràng là ta nhìn trúng trước!" Không Sắc vẫn cố gắng, "Chuyện này làm sao có thể dựa vào ai nhìn thấy trước?" Từ Sâm không nhân nhượng.
Mấy người Việt Khê thấy hai người này không coi ai ra gì cãi cọ ngày càng hắng, một đám đều là người tiên phong đạo cốt, hiện giờ lại là ồn ào đến đỏ mặt tía tai.
Một bên Việt Khê thấy này hai người không chú ý tới chính mình, lại là nho nhỏ nhẹ nhàng thở ra.
Cô chán ghét đạo sĩ thúi, cũng chán ghét xú hòa thượng!
Chỉ là Việt Khê không nghĩ tới, Không Sắc thấy Hàn Húc không dao động thì lại quay đầu hỏi cô: "Tiểu cô nương, ta xem cô và ta rất có duyên, không bằng quy y ngã phật đi!"