Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Diệc Linh
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên duỗi tay lấy quả dâu kia.
Cắn một ngụm.
Trong khoang miệng đều là vị chua chua ngọt ngọt, vô cùng ngon miệng.
Ăn thật ngon.
Ánh mắt cô hơi dừng lại.
Phải biết rằng từ sáng đến giờ cô còn chưa được ăn một chút gì.
Cả người có chút đói.
Cô chậm rãi ăn một ngụm lại một ngụm.
Trong chốc lát, liền ăn sạch sẽ mấy quả dâu trong tay Cesar.
Cesar nhìn cô ăn.
Tiểu giống cái ăn rất chậm.
Chỉ một chút trái cây mà còn ăn lâu như vậy.
Xác định cô không muốn ăn thêm nữa.
Lúc này mới ôm cô đi tiếp.
Bạch hùng ôm Tô Yên chạy như điên một lúc, sau đó lại ôm cô đi trong chốc lát.
Cứ như vậy đi đi dừng dừng.
Lúc mặt trời sắp xuống núi, cuối cùng cũng chạy tới thành trấn cách ngọn núi kia gần nhất.
Vừa đi vào liền thấy có rất nhiều đồ vật được bày bán, phần lớn là một ít đá quý sáng lấp lánh.
Đây hẳn là một cái chợ.
Không ít người lui tới đi lại.
Mà những người đến đây mua đồ, trong phút chốc toàn bộ đều bị Tô Yên cùng Cesar hấp dẫn ánh mắt.
Phản ứng thứ nhất của mọi người là.
Con gấu này sao lại có màu trắng?
Phản ứng thứ hai là, tại sao hắn không biến thành hình người? Tên tiểu tử này từ đâu tới mà lại không hiểu chuyện như vậy?
Đi theo hắn, lại là...
Một tiểu giống cái có mùi hương thật sự mê người.
Lực chú ý của đám đông lại rơi trên người Tô Yên.
Đôi mắt mọi người gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.
Đây là giống cái từ nơi nào tới?
Cả người nho nhỏ, mỹ lệ, thơm quá.
Muốn được... giao phối cùng cô.
Ánh mắt Cesar bất mãn trừng lại mọi người.
Sau đó phát ra tiếng gầm nhẹ.
Ban đầu Tô Yên hơi nhỏm người tò mò nhìn xung quanh.
Dù sao cũng là lần đầu tiên cô vào thế giới như vậy.
Nơi này khắp chốn đều mang hơi thở nguyên thủy, còn có, những viên đá sáng lấp lánh ấy thật hấp dẫn.
Cô vừa định nhìn kỹ.
Kết quả hai mắt liền bị che lại.
Đầu đã bị tay gấu ấn xuống.
Cô ghé vào chỗ bả vai Cesar.
Âm thanh Cesar trầm thấp
"Phải đi rồi."
Nói xong, mang theo Tô Yên chạy như điên.
Tô Yên thành thành thật thật ôm hắn, ngoan ngoãn gật đầu.
Rất nhanh, một người một thú dừng ở trước một nhà tranh.
Phía trên nhà tranh kia vẽ một cái ký hiệu.
Tô Yên không biết nó có ý nghĩa gì.
Nhưng Cesar biết, trên đó ghi tiêu chí của dược sư.
Hắn liền ôm cô đi vào nhà tranh.
Trong nhà tranh là một bà lão có mái tóc hoa râm.
Vừa đi vào, hương vị thảo dược nồng nặc đã xộc vào mũi.
Bà lão cúi đầu đùa nghịch đồ vật trên bàn.
Âm thanh khàn khàn.
"Ai muốn xem bệnh?"
Cesar gầm nhẹ.
"Là tiểu giống cái này."
Bà lão nghe xong, ngẩng đầu lên.
Ánh mắt dừng ở trên người Tô Yên.
Thời điểm nhìn thấy Tô Yên, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc.
"Cô ấy sao có thể nhỏ xinh như vậy."
Tô Yên nhìn bà lão kia, dù cho hiện tại tuổi cao sức yếu, lưng cũng đã còng xuống...
Nhưng nhìn thoáng qua cũng gần 1m8.
So sánh với cơ thể 1m6 của Tô Yên thì đúng là cô rất nhỏ.
Bà lão vẫy tay.
"Mau tới đây, để ta nhìn kỹ xem."
Âm thanh già nua khàn khàn.
Cesar đặt Tô Yên xuống đất.
Cô theo lời dặn của bà lão, ngồi vào ghế.
Bà lão nắm cánh tay Tô Yên, đầu tiên là bắt mạch trong chốc lát.
Sau đó kiểm tra trên dưới cơ thể cô.
Chạm vào ngực, nhéo nhéo, đôi mắt nhìn kĩ.
Ban đầu bà ta còn muốn Tô Yên cởi hết ra để kiểm tra.
Nhưng cuối cùng bị cô cự tuyệt.
Cô tất nhiên biết.
Mình không bị bệnh.
Chỉ là bởi vì nguyên thân là người xuyên qua nên tất nhiên cơ thể phát dục không giống với những giống cái ở đây.
Lão dược sư lên tiếng.
"Kỳ lạ, rõ ràng cô là người trưởng thành rồi, không hiểu sao lớn lên lại nhỏ như vậy."
Âm thanh lẩm bẩm đều lọt vào tai hai người trước mặt.
Cuối cùng, bà ta ngẩng đầu nhìn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.