Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Diên Diên
Beta: Tinh Niệm
Dù có là thú hay người đều có điểm giống nhau.
Sau khi có nhược điểm, làm sao có thể giống như trước kia chỉ lo cho chính mình?
Cesar nhìn đám sói xám kia, gầm nhẹ một tiếng.
Phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Bầy sói hai mắt nhìn nhau, lui về phía sau vài bước.
Nếu giống như trước kia, bọn chúng chắc sẽ không dám trêu chọc đến vị Bạch Hùng này.
Nhưng mà, đây là mệnh lệnh của thủ lĩnh.
Hơn nữa, bọn họ cũng không phải là tới trêu chọc vị Bạch Hùng này.
Mà là muốn tiểu giống cái đang ở trong sơn động kia.
Con sói đầu đàn đang đứng sau bầy sói, híp mắt nhìn Bạch Hùng đang đứng chắn trước mặt.
Cái mũi ngửi ngửi.
Cho dù là mưa rơi, cũng không thể che lấp đi mùi hương vô cùng hấp dẫn của giống cái đang ở trong sơn động kia.
Nó đã nhớ thương giống cái này hồi lâu.
Từ lúc Bạch Hùng cùng tiểu giống cái đi vào đỉnh núi này, nó đã nhớ thương.
Tiểu giống cái kia trên người mang hơi thở thật đúng thật là câu dẫn.
Cực phẩm như vậy, nhất định là phải bắt được đến tay.
Thậm chí so với Giffy, còn mê người hơn.
Sói xám nghĩ.
Phát ra một tiếng gầm nhẹ
"Ngao!!!"
Lên!!
Tiếng kêu vừa dứt.
Trên trời lại một mảnh u ám.
Dưới cơn mưa.
Một hồi chiến đấu diễn ra.
Bạch hùng không hoảng không loạn ứng chiến.
Chính hắn một người đã lang bạt nhiều năm.
Loại địa phương nguy hiểm nào cũng đã đi qua.
Còn có thể sợ đám sói này?
Hắn đương nhiên không phải lo lắng cho bản thân.
Mà là lo cho tiểu giống cái của mình.
Không thể để đám súc sinh này vào sơn động dọa tiểu giống cái được.
Hắn chính là nghĩ như vậy.
So sánh với việc tấn công, Cesar phòng thủ nhiều hơn.
Vừa mới bắt đầu chiến đấu không lâu, đã có con sói biểu hiện nôn nóng.
Chỉ là dần dần, bọn chúng phát hiện Cesar chỉ thủ chứ không có ý tấn công.
Tức khắc liền hiểu ra, đây là đang che chở cho tiểu giống cái ở trong sơn động.
Sói xám ngẩng đầu
"Tấn công vào hướng đó cho ta! Không cần tập trung vào hắn! Đi vào bắt lại tiểu giống cái kia cho ta!"
Ngao ô ~~~
Ngao ô ~~
Ngao ô ~~~
Bầy sói gầm rú.
Tiếp theo, rất nhiều con sói đều không cố kỵ, hướng tới sơn động khởi xướng một vòng lại một vòng tấn công.
Đây là chiến thuật xa luân.
Sớm muộn gì cũng làm tiêu hao hết thể lực của Bạch Hùng.
Rốt cuộc, bảy tám con sói đều cùng nhau hướng tới phía cửa động.
Bị một con sói nhỏ trong đó trà trộn, nắm chặt thời cơ xông vào sơn động.
Lập tức, Bạch Hùng bất chấp, nổi điên lên.
Nếu bầy sói này muốn chết.
Hôm nay liền đều chết ở nơi này đi!!
Hắn nâng lên tay, xé rách một con sói đang sống sờ sờ.
Tư thế kia, đáng sợ tới mức làm cho một số con trong đó lui lại.
Hắn không hề quan tâm tới những con sói đó, tức khắc xoay người chạy về phía sơn động.
Mà hắn còn chưa đi được hai bước.
Liền nghe bên trong truyền đến âm thanh lãnh đạm kìm nén thốt ra hai chữ
"Cút ngay!"
Giọng nói vừa dứt, phanh!
Là con sói nhỏ kia bị ném ra.
Vừa vặn nện xuống bên chân Bạch Hùng.
Sói con nức nở, giống như là bị dọa ngu rồi.
Mặt xám mày tro ngồi xổm ở chỗ đó, trong khoảng thời gian ngắn nó không biết nên chạy đi hay là tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ thủ lĩnh giao.
Bỗng nhiên, sói con dựng lỗ tai lên, như là nghe được cái âm thanh bước chân.
Lập tức hướng chạy ra phía ngoài động.
Cesar nhìn về phía trong động.
Thị lực của hắn rất tốt.
Dù cho hiện giờ bầu trời u ám, nhưng vẫn là thấy rõ, thân ảnh nhỏ xinh kia, đang đi từng bước từng bước đến cửa động.
Tô Yên đi tới cửa động.
Cesar duỗi tay muốn che chở cô.
Kết quả, Tô Yên giơ tay, một bàn tay ấn xuống bụng hắn.
Vẫn là bộ dáng nhỏ xinh nhu nhược ấy.
Chỉ là khi ngước lên, trên mặt của cô trừ bỏ lạnh nhạt, chính là không kiên nhẫn.
Quan trọng nhất chính là.
Cô chỉ ấn hắn một chút.
Hắn thế nhưng cảm giác được chính mình bị một luồng sức mạnh cực đại ngăn cản.
Điều này khiến Cesar sửng sốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.