Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: hhhhhh
Beta: Tinh Niệm
Nàng dừng một chút, thấy Phong Chỉ không ngăn cản, cho rằng nàng ấy muốn nghe.
Liền nói
"Thân thể bắt đầu thối rữa, phanh thây, giải phẫu, không biết bao nhiêu thi thể bị băm nhỏ chất thành núi."
Tô Yên nhẹ nhàng bâng quơ nói, nói được một nửa, Phong Chỉ lập tức chạy tới dưới đại thụ
"Oẹ!!!"
Lại lần nữa nôn ra.
Tô Yên ngẩng đầu nhìn không trung.
Rõ ràng là một ngày nắng đẹp.
Nhưng tại sao lại âm u thế này?
Chờ Phong Chỉ nôn hết mọi thứ trong bụng ra.
Lúc này liền thành thật.
Không còn hỏi Tô Yên bất luận điều gì nữa.
Phong Chỉ sắc mặt trắng bệch, hai chân run rẩy.
Tô Yên chỉ có thể giúp nàng đi vào trong.
Rốt cuộc cũng đến nơi.
Vừa mới bước vào liền thấy cảnh đối đầu.
Đệ tử áo tím của Phi Yến tông cùng đệ tử áo lam của Huyền Băng phái.
Hai bên trường kiếm đã ra khỏi vỏ, tựa hồ giây tiếp theo sẽ đánh nhau.
Đám đệ tử Phi Yến tông mắt mang theo hoả khí.
Gắt gao nhìn chằm chằm người Huyền Băng phái.
Trái lại Huyền Băng phái không tức giận, chỉ đề phòng.
Nhìn số lượng, nhân số Huyền Băng phái gấp hai lần Phi Yến tông.
Cho đến khi đại sư huynh Huyền Băng phái khí phách lên tiếng
"Thu kiếm lại đi."
Đám người Phi Yến tông lửa giận ngập trời
"Không đời nào! Giao Phong Chỉ ra đây!"
Tô Yên đỡ Phong Chỉ đi vào liền nghe được lời này.
Hai người nhìn nhau một cái.
Phong Chỉ ra tiếng
"Các ngươi tìm ta?"
Phong Chỉ vừa xuất hiện, nháy mắt đệ tử Phi Yến tông không nhịn được.
Một đám bạo phát, vọt tới chỗ Phong Chỉ.
"Yêu nữ, để lại mạng cho ta!"
Tô Yên nhìn thoáng qua người đang nhảy lên công kích tới đây.
Lại nhìn bộ dáng suy yếu của Phong Chỉ.
Nàng lấy trường kiếm ngăn cản công kích, tiếp đó giơ tay.
Một chưởng đánh vào ngực người kia.
Phanh!
Người nọ như tảng đá ngã thật mạnh trên mặt đất.
Phốc, hộc ra máu tươi.
Phong Chỉ trợn trắng mắt, khinh thường hừ lạnh
"Đánh lén? Thủ đoạn bỉ ổi."
Xong nhìn Tô Yên
"Cô từ khi nào đã lợi hại như vậy?"
Nói xong, duỗi tay muốn ôm Tô Yên một cái.
Giây tiếp theo tay đã bị ấn xuống.
Tô Yên nhìn nàng
"Đã nghỉ ngơi tốt?"
Phong Chỉ chưa có phản ứng lại.
Tô Yên chậm rãi rút cánh tay, nhẹ nhàng đặt nàng dựa vào ven tường.
Phong Chỉ không thể tin
"Cô đối đãi với đồng môn của sư tỷ của cô như vậy?"
Tô Yên liếc nàng một cái
"Ta vừa mới cứu cô đấy, sư tỷ."
Phong Chỉ cười ha hả
"A, đúng vậy."
Sau đó, thành thành thật thật dựa vào tường, không dám oán hận câu nào.
Bầu không khí giữa hai người nhẹ nhàng.
Mà đối diện lại âm trầm chờ bạo phát.
Phi Yến tông cắn chặt răng nhìn Phong Chỉ.
Nữ tử áo tím gằn giọng, nói
"Phong Chỉ, hôm nay ta sẽ chôn ngươi tại đây!!"
Phong Chỉ hừ lạnh
"Chôn xác tại đây? Ta rửa mắt trông mong ngươi có bản lĩnh đó hay không."
Hai người đối chọi gay gắt, không nhân nhượng.
Lúc này, đại sư huynh Huyền Băng phái sắc mặt âm trầm, đầu tiên liếc mắt nhìn Tô Yên, xong nhìn Phong Chỉ.
"Phong Chỉ, không được vô lễ."
Phong Chỉ nghe vậy, thiếu chút nữa phun nước miếng trên người đại sư huynh nhà mình.
Còn không được vô lễ?
Lời này hắn cũng có thể nói ra?
Người ta đã đe dọa tới tính mạng mình, không đánh còn không cho cãi lại?
Phong Chỉ cười lạnh nhìn đại sư huynh nhà mình
"Sư huynh, ta cần nói với ngươi một câu, dù ta phải chịu bao nhiêu tổn thương, đều sẽ đổ tội cho huynh.
Chỉ mong đến lúc đó, huynh đừng quá vô lễ với ta."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.