Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Lan Anh
Beta: Tinh Niệm
Tần Lạc Vũ nhếch môi cười, mang đầy ý trâm chọc
"Hắn còn rất có năng lực cạnh tranh."
Tần Lạc Vũ đặt một tấm bái thiếp đại hội võ lâm minh chủ lên trên cây đàn.
"Nếu các cô muốn tra, có thể tự mình đi tìm."
Tô Yên nghiêng nghiêng đầu, nghi hoặc
"Vì sao muốn làm như vậy?"
Tần Lạc Vũ một tay chống cằm, nhìn trăng tròn bên ngoài, trong mắt mang theo tương tư
"Không phải giúp các cô."
Phong Chỉ bước nhanh đi qua, cầm thuốc bột cùng bái thiếp võ lâm đại hội kia
"Chúng ta làm sao bây giờ?"
Đang nói, bên ngoài truyền đến thanh âm ầm ĩ.
Tiếng tú bà sắc nhọn
"Ai ai ai ai, đã nói không thể vào, không thể vào!"
Sau đó liền có một đạo thanh âm vang lên
"Yên Yên! Yên Yên!"
Tô Yên quay đầu liền chạy đi ra ngoài.
Lưu lại Phong Chỉ ở đàng kia, ngây ngốc đứng đó cầm đồ vật.
Mà Tần Lạc Vũ khi nghe đến thanh âm kia, cũng có hoảng hốt trong chớp mắt.
Bỗng nhiên đứng lên.
Nhưng mà lại châm chọc cười.
"Hắn sao có thể gọi người khác như vậy được?"
Tần Lạc Vũ xoa xoa giữa mày
"Thời gian một nén nhang đã hết, có phải cô nương nên rời đi rồi không?"
Ý tứ đuổi khách quá rõ ràng.
Phong Chỉ gật đầu, bất quá vẫn chưa rời đi, mà là nói
"Tần cô nương, không bằng lại lộ ra chút về hung phạm phía sau màn kia?"
Tần Lạc Vũ hạ mí mắt, cười
"Là một người đức cao vọng trọng."
Nói xong, Tần Lạc Vũ không chịu nhiều lời thêm.
Phong Chỉ cầm đồ vật đi ra cửa.
Mới vừa ra khỏi Thính Vũ Các đã thấy một nam nhân hồng y vọt vào ngực Tô Yên.
Sau đó tiếng gọi vang lên
"Yên Yên, Yên Yên."
Phong Chỉ chậc lưỡi.
Bỗng cảm thấy Tô Yên quả thực cũng không dễ dàng.
Người này chính là cái kẹo mạnh nha lớn.
Dính vào người này cả đời đừng mong bóc ra.
Tô Yên ôm chặt Hoa Vô Khuynh.
Ánh mắt Hoa Vô Khuynh lấp lánh, một bộ dáng tìm thấy lang quân như ý.
Tô Yên đánh giá hắn một phen.
Xác nhận hắn không bị thương.
Ra tiếng
"Không phải đã dặn chàng chờ em sao? Sao lại tới đây?"
Hoa Vô Khuynh sắc mặt phiếm hồng, tầm mắt không ngừng liếc sang bên cạnh, ngập ngừng nói
"Ta, ta là đi dạo phố, sau đó, dạo đến nơi này."
Tô Yên
"A?"
Hoa Vô Khuynh không quan tâm, ôm nàng không nói chuyện.
Hắn tuy là nam nhân nhưng lại có bộ dạng gầy yếu.
Vóc người cao hơn Tô Yên.
Thế cho nên nhìn qua giống như hắn đang đè nặng lên người Tô Yên.
Hắn cứ ôm như vậy.
Chỉ có thể lộ ra cái đầu.
Bảo ma ma cầm khăn tay quạt.
Một bên nhịn không được nói
"Còn có quy củ hay không? Nơi nào cũng dám xông vào?"
Dứt lời, Phong Chỉ duỗi tay đưa cho bà ta năm ngàn lượng ngân phiếu.
Bảo ma ma kia lật mặt nhanh như lật sách, đảo mắt liền bắt đầu khen ngợi
"Vị gia này sức lực cũng thật lớn, lại tuấn lãng như thế, là người có phúc."
Phong Chỉ cảm thấy thực thần kỳ.
Bảo ma ma này bản lĩnh trợn tròn mắt nói dối là thật lợi hại.
Nhưng phàm là người có mắt đều có thể nhìn ra vị Khanh Khanh này là một tên ngốc.
Những lời này từ trong miệng bảo ma ma nói ra, cứ như là ngày mai vị Khanh Khanh này có thể thi đậu Trạng Nguyên vậy.
Tô Cổ đứng ở cửa, cắn hồ lô.
Nhìn Tô Yên đã nhận được tên ngốc tử kia.
Cái gì cũng không nói, quay đầu đi ra ngoài.
Về sau, nói cái gì cũng sẽ không đáp ứng Yên Yên trông chừng hắn ta nữa.
Cho bảo ma ma năm ngàn lượng xong.
Dưới đống lời khen ngán ngấy của bảo ma ma, một hàng mấy người đi ra Xuân Lai Lâu.
Phong Chỉ hỏi
"Chúng ta hiện tại đi chỗ nào?"
"Về khách điếm trước."
"Được."
Tin tức mà Tần Vũ cấp cho cũng quá lớn, cần có thời gian để chậm rãi tiêu thụ.
Để Phong Chỉ phải từ từ suy nghĩ.
Một người đức cao vọng trọng vì muốn tiêu diệt Ma giáo, liền ra tay giết toàn bộ người trong thôn trang.
Rốt cuộc là chính nghĩa hay là ác ma?
___
Chuyển sang quyển 6 thôi nào các nàng ơi!!!!.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.