Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1095: Oh, giáo chủ bệnh kiều của ta 47



Edit: Diên Diên

Beta: Tinh Niệm

Thủ pháp quay cuồng.

Phanh!!!

Trường đao tức khắc tấn công bay tới hướng Diệp Tinh.

Diệp Tinh hai tay tiếp đao.

Thân hình nhanh chóng bị đẩy bay ra.

Chỉ nhìn thấy một thân ảnh màu đen biến mất ở trước mặt mọi người.

Sống chết không rõ.

Cơ hồ là đồng thời, thanh âm Tiểu Hoa vang lên

"Leng keng, ngôi sao thứ hai sáng lên, chúc mừng ký chủ."

Nghe được âm thanh của Tiểu Hoa, lực chú ý của Tô Yên chuyển dời đến trên người Hoa Vô Khuynh.

Sau khi nàng phục hồi lại tinh thần, chỉ cảm thấy hắn dùng sức lực rất lớn để ôm mình.

Thậm chí làm nàng cảm thấy ẩn ẩn đau.

Hoa Vô Khuynh thân thể cứng nhắc che chở trước mặt nàng.

Còn chưa hồi phục tinh thần từ tình huống vừa rồi.

Tô Yên vỗ vỗ cánh tay hắn

"Làm sao vậy?"

Hoa Vô Khuynh nghe được âm thanh nàng, ánh mắt giật giật.

Thật lâu sau, hắn ngẩng đầu lên.

Mày nhăn lại, một tay ôm đầu mình.

"Yên Yên, ta đau"

Hắn cảm thấy trong đầu đau lên từng đợt.

Tô Yên duỗi tay ôm lấy hắn.

Có lẽ vừa rồi bất ngờ xảy ra công kích đã kích thích tới hắn.

Nàng thấy hắn ôm đầu, bộ dạng trông rất đau.

Là đang khôi phục ký ức sao?

Nàng nghĩ.

Đám người Tô Yên không trì hoãn thêm.

Nàng đỡ Hoa Vô Khuynh lên xe ngựa, Tô Cổ đánh xe ngựa đi về trấn Trường Phong.

Thẩm Thiên dựa vào cây cột trước mặt, cảm thấy thú vị

"Năm nay võ lâm đại hội so với năm vừa rồi còn thú vị hơn nhiều."

Lâm Dao mí mắt hạ thấp

"Ngươi biết nữ nhân kia?"

Thẩm Thiên lắc đầu

"Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ thôi."

Nói xong, nghĩ đến bên người Tô Yên có cậu nhóc tên Tô Cổ, tuổi không lớn nhưng tu vi lại cao thâm.

Thẩm Thiên nhịn không được

"Chậc chậc, bồi dưỡng thật tốt thằng nhóc kia, tương lai hắn nhất định có thể ở trên giang hồ nhấc lên một trận phong vũ."

Lâm Dao nhìn về phía Thẩm Thiên

"Giang hồ không xong, ngươi cảm thấy ngươi có thể chỉ lo cho thân mình?"

Thẩm Thiên cầm một cây quạt xếp ở đằng kia phe phẩy

"Giang hồ này, từ trước đến nay đều là kẻ mạnh thì sống. Ngươi nói có phải hay không Lâm Dao các chủ?"

Tầm mắt Lâm Dao từ trên người Thẩm Thiên dời đi, duỗi tay bưng trà lên.

Uống một ngụm.

Nói

"Về tin tức của Hoa Vô Khuynh, tra như thế nào rồi?"

Thẩm Thiên nhún vai

"Từ 6 năm trước truyền ra tin tức Hoa Vô Khuynh qua đời, thì không còn thông tin gì của hắn nữa. Lâm Dao các chủ hỏi ta, ta cũng không biết a."

Lâm Dao nhàn nhạt lên tiếng

"Nhìn qua, ngươi như là không chút nào quan tâm đối với chuyện này."

Thẩm Thiên trên mặt mang ý cười, tuấn dật tiêu sái.

Lâm Dao nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Thiên

"Nhưng về chuyện bảo tàng Ma giáo, ngươi cho tới bây giờ cũng chưa từng ngừng hỏi thăm."

Thẩm Thiên ha ha ha cười

"Lâm Dao các chủ chẳng lẽ không muốn xem thần dược "Ma giáo cứu người chết, sinh da thịt" rốt cuộc trông như thế nào sao??"

Vừa hỏi xong, Lâm Dao trầm mặc.

Trên giang hồ này, có người nào là không muốn biết đâu?

Nhưng Ma giáo giáo chủ kia, là người nghe tiếng sợ vỡ mật Hoa Vô Khuynh.

Ai lại dám thật sự đi cường đoạt?

Thẩm Thiên tay cầm quạt xếp, nheo đôi mắt lại

"Lúc này đây đề cử võ lâm minh chủ, còn không phải là ý muốn vì dân trừ hại, diệt Ma giáo, đoạt bảo tàng sao?"

Lâm Dao nhìn về phía Thẩm Thiên

"Ma giáo bản thân chính là tà ma ngoại đạo, chuyên làm chuyện xấu, ai cũng có thể giết."

Thẩm Thiên làm như có thật gật đầu, âm thanh cười lớn hơn nữa, cười cười, nước mắt đều sắp cười ra tới.

"Đúng vậy, Ma giáo, tà ma ngoại đạo ai cũng có thể giết chết. Vậy Lâm Dao các chủ, sát sư đoạt quyền, còn giết nữ nhi duy nhất của sư phụ ngươi, cái này gọi là gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.