"Nhưng là, Yên Yên có thể đút ta a, ta có thể không cần học."
Tô Yên nghe hắn đúng lý hợp tình mà nói, thế nhưng bị chặn trong khoảng thời gian ngắn tìm không ra lời phản bác.
Tiểu Hoa
"Ân, ký chủ, Hoa Vô Khuynh đại nhân nói hình như rất có đạo lý a."
Chờ đến khi bọn họ xuống lầu ăn cơm, cuối cùng vẫn là Hoa Vô Khuynh gọi bánh bao.
Hoa Vô Khuynh rất đói, một mình ăn hai đĩa, vẫn còn ăn.
Nhớ tới hắn lúc trước ngủ như thế nào cũng không tỉnh, nàng nói
"Lúc trước chàng ngủ thật lâu."
Hoa Vô Khuynh gật đầu.
Sau đó chớp chớp mắt, ra tiếng
"Ta có một giấc mơ rất dài."
"Mơ thấy cái gì?"
"Đã quên rồi."
Nói xong, Hoa Vô Khuynh lại cắn một ngụm bánh bao.
So sánh với mơ thấy cái gì, hắn càng để ý bánh bao trong tay mình hơn.
Tô Yên bưng trà lên, đút cho hắn uống.
Ra tiếng
"Trước khi chàng gặp em, đã xảy ra chuyện gì, chàng còn nhớ rõ không?"
Hoa Vô Khuynh suy nghĩ trong chốc lát.
Sau đó gật đầu
"Ta nhớ rõ ta tỉnh lại ở một cái trong rừng cây, chung quanh một người đều không có. Ta liền đi khắp nơi, đi mãi. Từ ban ngày đi đến buổi tối, đi đi, liền đói đến hôn mê. Sau đó, liền gặp được nàng."
Cho nên là hắn đói hôn mê, sau đó vừa vặn bị bọn buôn người phát hiện, liền đưa người đi Xuân Lai Lâu.
Không nghĩ tới nửa đường lại bị Tô Yên bắt được.
Là như thế này đi?
Ăn ăn, Hoa Vô Khuynh ngẩng đầu hỏi
"Yên Yên sẽ để cho người xấu kia mang ta đi sao?"
Hắn hiện tại là nghĩ cái gì nói cái đó.
Mắt trông mong khẩn trương nhìn Tô Yên.
Tô Yên
"Nếu chàng muốn đi cùng hắn, em sẽ để chàng đi."
Hoa Vô Khuynh nghe đáp án này, bánh bao trong tay chậm rãi thả xuống dưới.