Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Diên Diên
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên đi lên trước, gõ gõ cửa.
Tiếng gõ mõ bên trong tạm dừng một chút
"Mời vào."
Một giọng nói ôn hòa của nữ tử vang lên.
Nàng đẩy cửa đi vào.
Liền nhìn thấy một nữ ni cô mặc áo bào của chùa Tĩnh An, quỳ gối trước mặt Bồ Tát, thành kính gõ mõ.
Mùi hươmg khói thổi qua trước mũi.
Nữ ni cô kia quay đầu lại.
Khi nhìn thấy người đến là Tô Yên, nàng sửng sốt, sau đó đôi mắt liền đỏ lên.
"Yên, Yên nhi?"
Trong mắt có sự kinh ngạc trộn lẫn vui mừng.
Sau đó nữ ni cô đứng lên, đi lên phía trước ôm chầm lấy Tô Yên.
Tô Yên dừng một chút, nói một tiếng
"Nương, ta tới xem người."
Đại khái là Tô Yên xuyên vào thân thể của nguyên chủ, rốt cuộc vẫn bị cảm xúc của nguyên chủ ảnh hưởng.
Thế cho nên khi nàng nói ra lời này cũng không phải là cố tình, mà là tự nhiên nói ra.
Nữ ni cô dùng sức gật đầu
"Ai, trở về là tốt, trở về là tốt."
Vừa nói hốc mắt càng trở nên hồng hồng.
Thanh âm nghẹn ngào, một tiếng một tiếng mang theo vô tận tưởng niệm.
Hai tay Tô Yên rũ xuống ở bên người, chậm rãi nâng lên.
Ôm lấy nữ ni cô, nàng nói
"Nương, đừng khóc."
Giờ ngọ, mặt trời lên cao chiếu sáng ở một góc hẻo lánh trong chùa Tĩnh An, chiếu vào trên người hai mẹ con.
Ấm áp mà an tĩnh.
Nàng cùng mẫu thân của nguyên chủ ở bên nhau một ngày.
Nghe mẫu thân của nguyên chủ giải thích làm sao tới được nơi này.
Cho đến hoàng hôn.
Tô Yên phải đi.
Mẫu thân của nguyên chủ lộ ra sự vui mừng
"Nhìn con sống tốt, ta cũng yên tâm."
Mấy năm nay chia lìa tuy rằng thật không bỏ được.
Nhưng, nhìn nữ nhi sống tốt, thật là đáng giá.
Mẫu thân của nguyên chủ đưa Tô Yên đến cửa chùa Tĩnh An.
Mẫu thân nguyên chủ nói
"Sau này, không cần thường xuyên tới xem ta, ta ở chỗ này sống rất tốt."
Nàng dừng một chút.
Nói
"So với trước kia ở cùng với phụ thân con, còn muốn tốt hơn."
Rời xa cái đại viện kia, ngược lại là giải thoát rồi.
Tô Yên nghe vậy gật đầu.
Bỗng nhiên, nàng dừng một chút.
Quay đầu nhìn về phía con đường xuống núi.
Phía dưới bậc thang trùng trùng điệp điệp.
Chung quanh cây cối xanh um tươi tốt.
Chỉ thấy ở trung tâm bậc thang, một nam tử hồng y đang lẳng lặng đứng ở đó.
Ánh mắt của nam tử chăm chú ở trên người Tô Yên.
Đôi mắt đen nhánh có chút sốt ruột, có chút hoảng loạn.
Lúc Tô Yên phát hiện, nghiêng đầu nhìn hắn.
Nam tử ngược lại nhanh chóng dời đi ánh mắt.
Cúi đầu đứng yên ở đó.
Tô Yên chớp chớp mắt.
Còn tưởng rằng hắn thay đổi rất nhiều, không nghĩ tới, vẫn luôn hoảng loạn bất an.
Nam nhân của mình không có cảm giác an toàn, sợ nàng chạy thì phải làm sao bây giờ?
Tiểu Hoa
"Ký chủ, nam nhân của chị tới tìm chị a."
Thân là một cái hệ thống ba tốt, nó sợ ký chủ nhà mình nhìn không thấy, liền lên tiếng nhắc nhở.
Tô Yên gật đầu
"Ân, ta thấy được."
Tô Yên ngẩng đầu, nhìn về phía mẫu thân của nguyên chủ
"Nương, hắn là ······."
Lời nói còn chưa nói xong, mẫu thân của nguyên chủ lắc lắc đầu.
"Ta đã xuất gia, không hề hỏi đến chuyện thế sự, pháp hiệu Nhất Tĩnh."
Tô Yên nhìn nàng, gật đầu
"Ân"
Nhất tĩnh vui mừng nhìn nữ nhi.
Nàng tin tưởng, nữ nhi của nàng có thể xử lý được tất cả mọi chuyện.
Cũng tin tưởng, nữ nhi của nàng sẽ hạnh phúc.
Nàng chỉ là một người đã xuất gia, đúng là không có thể diện.
Vậy nên, không cần gặp nhau cũng tốt.
Nhất Tĩnh
"Đi thôi."
Tô Yên gật đầu.
Xách theo làn váy đi xuống cầu thang.
Đi thẳng đến trước mặt nam nhân của mình.
Đầu tiên nàng nói với hắn vài câu.
Nhất Tĩnh cách xa, không nghe được bọn họ đang nói cái gì.
Chỉ nhìn thấy nam nhân kia bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía mình, sau đó khom lưng ba lần.
Làm xong hắn mới thân mật ôm eo Yên nhi rời đi.
Nhìn thấy được tình cảm của bọn họ rất tốt.
Nhất Tĩnh hai mắt ướt át, nhắm hai mắt lại
"A di đà phật."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.