Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Ngọc Liên
Beta: Tinh Niệm
(눈_눈) ]
Thanh âm y tá có một chút ý vị cầu xin.
Không ngừng đẩy bánh tới trước mặt Tống Du Cảnh.
Tống Du Cảnh nhìn hộp bánh quy kia, thân thể dựa vào lưng ghế.
Né tránh đụng vào hộp bánh quy.
Ở trong mắt hắn, đừng nói với hắn đó là bánh quy, chi bằng nói là một đồ vật không sạch sẽ còn chưa dùng nước sát trùng để tiêu độc thì đúng hơn.
Tống Du Cảnh tháo gang tay xuống.
Mặt vô biểu tình, im lặng không nói.
Loại tình huống này hắn đã gặp không biết bao nhiêu lần.
Hắn thậm chí không biết cô y tá này rốt cuộc từ đâu cho rằng hắn là một người thực dễ nói chuyện.
Tô Yên chớp chớp mắt, ôm hoa cùng bánh kem đứng ở cửa.
"Anh không thích ăn ngọt?"
Giọng nói cô mềm ấm vang lên.
Làm hai người trong phòng đồng loạt nhìn lại đây.
Tống Du Cảnh đứng dậy,
"Như thế nào lại tới đây?"
Tô Yên tháo khẩu trang màu đen trên mặt xuống.
Lộ ra khuôn mặt đầy vết thương.
Lực chú ý Tống Du Cảnh dừng ở trên người Tô Yên.
Gương mặt lạnh băng kia tựa hồ nhu hòa một chút.
Tô Yên đi qua.
Đem hoa hồng cùng bánh kem đều đặt ở trước mặt hắn.
Nói
"Em cho rằng anh thích ăn ngọt."
"Cho nên?"
"Cho nên liền mua bánh kem tặng anh."
Nói xong, Tô Yên ra tiếng
"Bánh kem thực quý."
Cô tới gần đến bên tai hắn
"Nếu anh không ăn, em trở về lại đưa Tiểu Hoa ăn. Không cần vứt đi."
Vừa nói Tô Yên vừa kéo lại tay hắn.
Đây chính là bánh kem nhỏ trị giá 500 tệ đó.
Trong ánh mắt cô tràn đầy thành khẩn.
Tống Du Cảnh duỗi tay kéo bánh kem qua
"Ai nói tôi không cần?"
Hắn liếc nhìn cô một cái.
Sao cô luôn nghĩ muốn đem đồ vật cho hai tên nhóc ngu ngốc vô dụng kia vậy??
Tô Yên nhìn xem bánh kem, lại nhìn bánh quy của nữ y tá.
Chớp chớp mắt.
Hắn không phải nói không thích ăn ngọt sao?
Ngược lại, nữ y tá kia sắc mặt đã có chút không tốt lắm.
Tống Du Cảnh kết hôn.
Cô biết.
Nhưng là thời đại này kết hôn rồi ly hôn còn thiếu sao?
Có một số việc ai có thể nói trước được đâu??
Làm cô ta không cam lòng chính là, vợ Tống Du Cảnh thế nhưng là một người mặt rỗ, ăn mặc lại còn lạc hậu nữa chứ.
Cô ta thế mà thua bởi một nữ nhân như vậy.
Đây mới là chỗ khiến cô ta không cam lòng!
Y tá hít sâu một hơi.
"Bác sĩ Tống đã có khách, tôi liền đi trước."
Sau đó lại nói
"Bánh quy anh nhớ ăn. Bác sĩ Tống vất vả, vẫn nên đúng giờ ăn cơm."
Nói xong liền đi ra ngoài.
Tô Yên nhìn thoáng qua bánh quy nhỏ kia.
Làm rất đẹp.
Tô Yên yên lặng đẩy bánh quy đến chỗ không ai chú ý.
Cô không biết làm.
Cũng không có cách nào so sánh.
Vẫn là để ở một chỗ ít chú ý là được rồi.
Tống Du Cảnh thấy được động tác nhỏ của cô.
Nói
"Có rất nhiều người tặng đồ cho tôi, ngăn không được."
Tô Yên gật gật đầu.
"Ân"
Cô hỏi
"Hoa này anh thích không?"
Tống Du Cảnh nhìn thoáng qua hoa hồng.
"Hoa này khác hoa lần trước?"
"Giống nhau."
Hắn cầm hoa lên, sửa sang lại sau đó đặt ở giữa cái bàn.
Sau lúc ngắn ngủi trầm mặc.
Tô Yên bỗng nhiên ra tiếng
"Em tuy rằng không biết làm bánh quy, nhưng có thể đi mua cho anh."
Trong mắt Tống Du Cảnh nhanh chóng hiện lên chút gì cảm xúc.
Hắn nỗ lực bảo trì bộ dáng lạnh như băng của mình.
Ghen?
Hắn nghĩ.
Cô vợ nhỏ giống như thực thích hắn a.
Hơn nữa còn sẽ vì một chút việc bé nhỏ không đáng kể mà tranh giành tình cảm.
Hắn ra tiếng
"Tôi không thích ăn bánh quy."
Nói xong, lại suy nghĩ một chút
"Nếu là em mua, tôi sẽ nếm thử một chút."
Tô Yên thấy hắn lạnh như băng cứng rắn nói ra lời này.
Nhìn ba giây.
Sau đó bẹp một tiếng.
Hôn lên môi hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.