Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Ngọc Liên
Beta: Tinh Niệm
(눈_눈) ]
Trong lòng Tô Yên có chút cao hứng.
Nhưng lại không biết nên biểu đạt như thế nào.
Cho nên chỉ có thể hôn hắn.
Tống Du Cảnh tới gần, nhưng không có ôm cô.
Chỉ là dựa vào rất gần.
Hắn cúi đầu.
"Đi ra ngoài?"
Tô Yên gật gật đầu, duỗi tay ôm lấy hắn.
Tống Du Cảnh không nhịn được, cong cong môi.
Rất nhanh lại khôi phục bộ dáng lạnh như băng.
Hắn biết ngay cô sẽ ôm mình mà.
Cô vợ nhỏ giống như thực thích chạm vào hắn a.
Hoặc là ôm một cái, hoặc là nắm tay.
Hoặc là nắm lấy quần áo hắn.
Tóm lại, chỉ cần hắn ở cạnh, cô luôn là dính lấy hắn.
Hắn không thích người khác chạm vào.
Nhưng mà, người này là vợ nhỏ nhà mình.
Đều thích dùng thuốc khử trùng giống nhau.
Ân, không bài xích.
Tô Yên không biết hắn suy nghĩ cái gì.
Chỉ là nói
"Đi ăn cơm sao?"
Cô đói bụng.
Đang nói chuyện.
Di động Tô Yên chấn động vang lên.
Cô móc di động ra.
Lại là cái tên "tâm can bảo bối" kia gọi điện thoại tới.
Cô chỉ nhìn thoáng qua, liền tắt điện thoại đi.
Chờ cô lại ngẩng đầu nhìn Tống Du Cảnh.
Rõ ràng vẫn là gương mặt lạnh như băng kia.
Nhưng cô lại cảm thấy, so với lúc trước càng lạnh hơn thì phải.
Cô thấy hắn không nói lời nào.
Lại hỏi một lần
"Muốn đi ăn cơm sao?"
Tống Du Cảnh duỗi tay hất tay Tô Yên ra.
Ngồi trở lại vị trí.
"Không đi."
Hắn lạnh như băng nói ra hai chữ này.
Tô Yên bị hắn làm cho sửng sốt.
"Anh... không đói bụng?"
Cô nhìn thời gian, đã 12 giờ rưỡi.
Không ăn cơm sao còn có sức để xem bệnh cho người khác được?
Tống Du Cảnh không trả lời.
Giống như trở về lúc ban đầu.
Hắn xem cô như không khí, hai người lạnh nhạt ở chung.
Cô tiến lên, đi kéo quần áo hắn.
"Thật không đói bụng?"
Tuy rằng nói một bữa không ăn không chết được.
Nhưng cô là sợ hắn bị đói lả.
Nghĩ nghĩ, cô nhìn bánh kem trên bàn.
Nếu đói, hắn cũng có thể ăn bánh kem.
Nghĩ vậy, Tô Yên liền đi ra ngoài.
Cô mới ra khỏi cửa phòng khám bệnh.
Tống Du Cảnh liền đập bó hoa hồng kia.
Hắn ngồi ở ghế trên, mặt không biểu tình nhắm mắt lại, bình phục tâm tình của mình.
Hắn sống tới bây giờ, trước nay đều không có một khắc nào tức giận như vậy.
Cảm giác như tức giận sắp nuốt sống lý trí hắn.
Vừa mới nãy, di động cô hiện lên cái tên kia ghi chú là tâm can bảo bối??
Là ai?
Tống Du Cảnh trong đầu suy nghĩ thật lâu.
Sau đó, một tin tức như ngừng lại trong đầu hắn.
Tống Du Cảnh mặt đều xanh
Cô một bên không ngừng tặng lễ vật cho hắn, một bên còn cùng tình nhân kia câu kết làm bậy, dây dưa không rõ??
Còn lưu hắn ta là tâm can bảo bối?
Tình nhân kia là tâm can bảo bối của cô, vậy hắn là cái gì?
Chẳng lẽ ở trong mắt cô, hắn cũng chỉ là người chồng trên danh nghĩa?
Tống Du Cảnh suy nghĩ hỗn tạp.
Lửa giận áp qua lý trí.
Đôi mắt đen nhánh đầy lệ khí.
Bút máy trong tay lạch cạch một chút, ấn ở trên giấy.
Để lại vệt mực dài.
Cho đến lúc Tô Yên trở lại phòng bệnh, mới nhớ tới có chỗ không thích hợp.
Khi cô đi ra, vẫn luôn cảm thấy sắc mặt Tống Du Cảnh không tốt.
Giống như rất tức giận.
Nhưng lại không thể nghĩ ra rốt cuộc là vì sao.
Hoa cũng tặng, hôn cũng hôn rồi.
Chẳng lẽ là bởi vì mình hôn hắn?
Hắn có thói ở sạch chịu không nổi.
Sẽ không đâu, rõ ràng lúc hôn hắn, hắn nhìn qua cũng không tức giận mà.
Lại còn có một bộ dáng muốn cô tiếp tục hôn.
Tô Yên suy nghĩ thật lâu.
Rốt cuộc tìm ra điểm mấu chốt rồi.
Hắn từ khi nào bắt đầu không thích hợp nhỉ?
Là từ khi mình móc ra điện thoại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.