"Người tên là tâm can bảo bối kia, em cùng hắn không thân."
Cô bắt đầu vào thẳng chủ đề.
Kết quả nhắc tới "tâm can bảo bối", sắc mặt Tống Du Cảnh liền càng ngày càng lạnh như băng sương.
Còn ẩn ẩn thấy được tức giận.
Tô Yên bắt đầu kể
"Từ lúc kết hôn đến một tháng trước là đã hơn một năm, chúng ta chưa từng nắm tay. Lời cũng chỉ nói được vài câu. Xét từ góc độ khoa học, hôn nhân không tình cảm là bi ai."
Vừa dứt lời, Tống Du Cảnh ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Đôi mắt sâu kín.
Tô Yên tiếp tục
"Hơn nữa em cùng người "tâm can bảo bối" kia, cái gì cũng chưa phát sinh. Em nhận ra được sai lầm của mình, hơn nữa kịp thời quay đầu lại. Muốn sống thật tốt cùng anh."
Tống Du Cảnh nghe cô nói.
Kỳ thật, việc này nếu là đặt vào một tháng trước, hắn cũng chẳng buồn quan tâm.
Dù là "tâm can bảo bối" kia chạy tới quỳ xuống đất cầu hôn với cô, hắn cũng không hề gợn sóng, chỉ cảm thấy chắn đường.
Nhưng mà hiện tại.
Lại không còn như vậy nữa.
Hắn không thể kiềm chế được tức giận.
Hơn nữa là càng nghĩ càng tức giận.
Đặc biệt là khi nghĩ đến cô một bên mua quà cho hắn, một bên lại đi ra ngoài thông đồng với tên nam nhân khác.