Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1179: Bác sĩ đại nhân, thủ hạ lưu tình 45



Edit: Trịnh sinn

Beta: Tinh Niệm

(눈_눈) ]

Giọng nói rất chi là nghiêm túc.

Vừa thông báo xong, điện thoại bị cắt đứt.

Sau đó lại là một tiếng điện thoại vang lên.

Tô Yên lần thứ ba nghe máy

"Alo?"

Đầu kia điện thoại

"Em là Tô Cổ."

Tô Yên

"Ân"

Cô lên tiếng, sau đó hỏi

"Tiền từ chỗ nào?"

"Tự mình kiếm."

Tô Cổ vừa dứt lời.

Bên cạnh vang lên giọng Tiểu Hoa căm giận

"Là em, là bẹo mặt em để kiếm tiền a!"

Tô Yên

"Ta lát nữa sẽ về nhà, lúc đó lại nói."

Tô Cổ bên kia dừng một chút, trả lời

"Được"

Sau đó ngắt điện thoại.

Lần này rốt cuộc không còn ai gọi tới nữa.

Tô Cổ, Tô Tiểu Mộng, Tô Tiểu Hoa đang đứng trong một cửa hàng bán di động rất lớn.

Tô Cổ ra tiếng

"Yên Yên sắp về nhà."

Tô Tiểu Mộng cùng Tô Tiểu Hoa đồng thời ngẩng đầu nhìn qua.

"Chúng ta hiện tại cũng trở về."

Nói xong, Tô Cổ nói với người bán hàng

"Ba cái di động này, chúng ta muốn mua."

Người bán hàng tận lực bảo trì mỉm cười

"Ba cái các em muốn đều là cùng một kích cỡ, khác màu sắc, mỗi chiếc có giá 8200, tổng cộng là hai vạn 4600 tệ." (~86 triệu)

Sau đó, người bán hàng kiểm kê tiền trong cặp Tô Tiểu Hoa.

Cũng là vì ba cậu nhóc này lấy ra một balo tiền.

Bọn họ mới đem di động cho bọn nó xem.

Bằng không sớm đã đuổi ra rồi.

Nửa ngày sau

"Các em còn thiếu một vạn 8200."

Tô Tiểu Hoa chớp chớp mắt, yên lặng sờ lên cái mặt phính phính của mình.

Cảm giác ngày mai lại phải đi cho người bẹo mặt rồi.

Tô Cổ khom lưng, lấy cặp sách mình đang đặt ở dưới đất.

Sau đó từ bên trong móc ra hai xấp tiền đỏ dày như viên gạch.

Đưa cho người bán hàng, nói

"Không cần trả lại."

Tô Cổ ra tiếng.

Mà người bán hàng thấy nhiều tiền như vậy, cao hứng vui sướng đâu chẳng thấy, cả khuôn mặt đều là hoảng sợ.

Người bán hàng không dám trì hoãn, vội vàng đi tìm giám đốc.

Ba cậu bé mang theo nhiều tiền mặt như vậy.

Cô vừa mới rõ ràng nhìn thấy, cặp sách của đứa bé cao nhất kia đầy ắp đều là tiền chẵn đã được xếp buộc gọn gàng.

Vốn tưởng là mấy cậu ấm nhà giàu cầm tiền tiêu vặt của mình tới mua.

Nhưng hiện tại xem ra, việc này không chỉ là đơn giản như vậy.

Cô sợ xảy ra sai lầm, vẫn nên cẩn thận đi hỏi qua giám đốc rồi lại tính.

Kết quả là.

Mười lăm phút sau.

Tô Cổ không có chờ được đi động của mình.

Mà là chờ tới chú cảnh sát.

Lại qua mười lăm phút.

Tô Yên tới.

Cảnh sát trên dưới đánh giá Tô Yên

"Cô chính là chị của mấy cậu bé này?"

Tô Yên lắc đầu

"Tô nhận nuôi, là mẹ chúng nó."

Sau đó, Tô Yên đưa sổ hộ khẩu cho cảnh sát.

Một nhà năm người.

Chủ yếu là nguyên thân không có anh chị em.

Đột nhiên nhiều ra tận ba đứa em trai.

Làm sao giải thích được đây?

Còn may sổ hộ khẩu này tới kịp.

Tô Yên nhìn thoáng qua Tống Du Cảnh ở đằng sau đang đi đến.

Tuy rằng cũng không biết sao hắn có thể làm được sổ hộ khẩu này.

Sắc mặt cảnh sát kia hòa ái chút.

Dù sao việc này không tính là lớn.

Chính là mấy đứa trẻ cầm một đống tiền lớn tới tiêu phí.

Xem cách ăn mặc, là nhà có tiền.

Đoán chừng chắc là rời nhà trốn đi.

Tô Cổ ngồi ở trên ghế uống nước.

Chú cảnh sát bên cạnh có ý đồ giao thiệp

"Bạn nhỏ, em đưa cặp sách cho anh trai nhìn xem được không."

Tô Cổ không kiên nhẫn

"Tôi không có anh trai. Còn nữa, đồ vật của tôi, không muốn cho người khác xem."

Chỉ là muốn mua di động mà thôi.

Người phục vụ này lại còn báo cảnh sát.

Chưa thấy qua người nào cầm một chồng tiền đi mua di động??

Thiếu kiến thức!

Tô Cổ có chút tức giận.

Tô Cổ không phối hợp.

Tô Tiểu Hoa ôm di động không buông tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.