Vật thể màu đen kia phát ra tiếng kêu sắc nhọn chói tai.
Phảng phất như có thứ gì muốn chạy thoát ra ngoài.
Cuối cùng bị Tiểu Hồng nhanh chóng phun ra một ngọn lửa thiêu thành tro tàn.
Tiếng kêu nó càng ngày càng yếu dần, cuối cùng bị thiêu đến không còn sót lại cái gì.
Bên cạnh, Giffy ho khan một tiếng.
Lửa giận công tâm, phun ra một ngụm máu tươi.
Giffy giãy giụa từ trên mặt đất đứng lên.
Cười lạnh một tiếng
"Chủ Thần đại nhân thủ pháp thật cao cường."
Tô Yên hạ mí mắt, mím môi, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Dù cho cô mặc một thân quần áo bệnh nhân cũng không thể che giấu được hơi thở xao động trên người.
Ngón tay Giffy lướt nhanh trên phím dương cầm.
Đập xuống thật mạnh.
Tiếng đàn dương cầm phát ra chói tai.
Giffy gằn từng chữ từng chữ, như là đang phun độc
"Giffy ở chỗ này mong rằng lần tiếp theo Chủ Thần đại nhân vẫn sẽ may mắn như bây giờ."
"Hy vọng lần sau gặp lại, Chủ Thần đại nhân vẫn khí phách như cũ."
Tô Yên nâng mí mắt
"Lần sau gặp mặt?"
Cô mất kiên nhẫn lôi kéo cổ áo của mình.
Băng gạc trắng trên cổ bởi vì đánh nhau nên đã rơi xuống, lộ ra miệng vết thương.
Vì cô lôi kéo cổ áo, miệng vết thương cực kỳ dễ thấy.
Giọng nói Tô Yên không kiên nhẫn
"Vận may lần sau của ta có hay không, ta không biết. Nhưng ngươi, đã không còn lần sau nữa rồi."
Vừa dứt lời.
Phanh!
Hai chân Giffy lần nữa đập mạnh trên mặt đất
Không biết từ khi nào, Mộng Yểm xuất hiện ở phía sau Giffy.
Một thân áo bào trắng che kín mít toàn thân, trừ một đôi mắt vàng rực rỡ lộ ra bên ngoài.
Tô Yên đi đến trước mặt Giffy.
Cô cắn ngón tay của mình.
Một giọt máu chảy ra.
Tô Yên giơ tay, ấn ở trán Giffy.
Giffy lập tức đau đớn.
"A!!!"
Hai mắt ả nhắm nghiền.
Mộng Yểm duỗi tay, nháy mắt túm Giffy giơ lên giữa không trung.
Giffy chật vật, hoàn toàn đánh mất sức chiến đấu.
Âm thanh Mộng Yểm lạnh nhạt
"Chủ Thần đại nhân, nên xử trí như thế nào?"
Tô Yên nâng mí mắt
"Xoá thần cách, nếu là còn sống, vậy nhốt ở trong không gian kín. Nếu là đã chết... vậy cứ để cô ta chết đi."
Mộng Yểm gật đầu
"Vâng"
Tô Yên dời ánh mắt.
Xoay người, một bên lôi kéo cổ áo, một bên đi về phía tòa nhà.
Sương đen trên người Tô Cổ đã biến mất.
Hắn đứng dậy, bế Tiểu Hồng đang nằm trên mặt đất lên.
Giffy liều mạng ngước mắt.
Nỗ lực giữ chính mình thanh tỉnh.
Ả run rẩy môi, cố nén đau đớn, ra tiếng
"Tô Yên, ngươi đứng lại."
Tô Yên giống như không nghe thấy gì, tiếp tục bước đi, cũng không thèm quay đầu lại.
Bóng dáng lạnh nhạt kia làm Giffy thật chói mắt.
Ả kéo dài hơi tàn, hét lên
"Chủ Thần đại nhân."
Tô Yên dừng chân, quay đầu, đứng dựa vào ven tường.
Quần áo trên người cô đều bị nước mưa xối ướt.
Sắc trời vốn đang âm u, không biết vì sao bắt đầu có xu hướng thay đổi.
Thậm chí mưa cũng nhỏ dần.
Tí tách tí tách, dáng vẻ như sắp tạnh.
Tô Yên không kiên nhẫn
"Có việc thì mau nói."
Giffy sắc mặt tái nhợt
"Ngươi có phải vẫn luôn đợi ta xuống tay với ngươi hay không?"
Tô Yên không muốn trả lời vấn đề ngu ngốc này.
Cô đứng ở đằng kia
"Không"
Giống như chỉ cần Giffy không nói gì tiếp.
Cô sẽ xoay người đi luôn.
Giffy run rẩy môi, không cam lòng nói
"Có phải ngươi đã sớm biết ta sẽ động thủ với ngươi hay không? Ngươi vẫn luôn trầm mặc, đối với sự khiêu khích của ta cũng không thèm dao động. Chính là chờ ngày này, nhổ cỏ tận gốc có đúng hay không??"