Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Những khiêu khích nhỏ nhoi như vậy, đối với Tô Yên mà nói, cô không hiểu phải đáp trả như thế nào.
Nếu cô đánh thật sự, Giffy khẳng định sẽ chết.
Nhưng tội của cô ta lại không đến mức phải chết.
Cho nên cũng chỉ có thể chờ, chờ một ngày cô ta phạm phải tội đáng chết.
Giải quyết dứt điểm một lần.
Về sau, cũng sẽ không tiếp tục gây ra nhiễu loạn.
Giffy không thể tin nổi, sắc mặt so với lúc trước còn khó coi hơn
"Ta ở trong mắt ngươi, có phải chính là trò cười?"
Tô Yên trầm mặc nửa ngày, khuôn mặt vô cảm
"Trò cười? Ngươi cũng đáng sao?"
Cô xoay người đi tiếp.
Giffy hoàn toàn tuyệt vọng.
Ả vẫn không nhúc nhích, một câu cũng không nói.
Mộng Yểm cúi đầu, nhìn Tô Cổ trên mặt đất.
Một lúc lâu sau, Mộng Yểm lên tiếng
"Ta phải đi rồi."
Tô Cổ cũng không quay đầu lại, đi thẳng về phía toà nhà. Cũng không thèm liếc mắt nhìn Mộng Yểm một cái.
" Nói lời vô nghĩa nhiều như vậy, còn không mau đi đi!"
Mộng Yểm đứng im trong chốc lát.
Cuối cùng, yên lặng bắt lấy Giffy rồi rời đi.
Tô Yên đi vào trong toà nhà.
Nhìn thấy Tô Tiểu Hoa ngồi trên mặt đất đang che mông rầm rì khóc.
Tô Tiểu Hoa cũng nhìn thấy ký chủ nhà mình đã đến, bèn chạy tới chỗ Tô Yên, vừa khóc lóc vừa kể lể
"Ký chủ!! Em rất nhớ chị, mông cũng đau quá a!!"
Kết quả, không được ôm một cái như trong dự đoán.
Tô Yên không kiên nhẫn, nói
"Tránh sang một bên."
"Bịch" một tiếng.
Tiểu Hoa lại lần nữa ngã ngồi trên mặt đất.
Đôi mắt ướt át, thực sự rất uỷ khuất.
Ký chủ làm sao vậy?
Ký chủ chẳng lẽ không nhận ra nó?
Cho đến khi bóng dáng Tô Yên biến mất trong tầm nhìn.
Tô Cổ từ phía sau đi tới
"Bên ngoài trời mưa."
Hắn lãnh đạm nói một câu.
Tiểu Hoa lập tức từ trên mặt đất ngồi dậy.
Vỗ vỗ mông đầy cảnh giác
"Chúng ta hôm nay vẫn là không nên quấy rầy Yên Yên. Ngày mai lại tới nói cho chị ấy biết ta rất nhớ chị ấy."
Tiểu Hoa vừa nói, vừa yên lặng nắm chặt tay.
Tỏ vẻ rất tán thành lời nói của mình.
Tô Cổ liếc Tiểu Hoa một cái
"Đi thôi."
Tiểu Hoa gật gật đầu
"Ừ ừ."
Vừa đi, Tiểu Hoa nghi hoặc
"Ơ? Tô Tiểu Mộng đâu?"
"Đi rồi."
"Đi đâu vậy?"
"Đi Đến chỗ hắn nên đi."
" Hắn có trở về không?"
"Hẳn là sẽ không."
"Ta có nên đi tiễn hắn không?"
"Với cái bộ dạng này của ngươi, vẫn là quản cho tốt cái mông mình đi đã. Lại ngã thêm một lần nữa, chỉ sợ sẽ vỡ thành hai nửa."
Tô Tiểu Hoa nghe Tô Cổ mắng mình.
Rất là căm giận
"Hừ!"
Trận mưa này, hai giờ sau liền tạnh hẳn.
Vừa vặn mười hai giờ.
Mặt trời lần nữa chiếu sáng.
Nhiệt độ nóng rát áp xuống mỗi người đi đường.
Thỉnh thoảng còn có thể nghe được có người oán giận.
Trận mưa này thế nào lại ngừng rồi.
Còn tưởng rằng thời tiết sẽ mát mẻ.
Ai ngờ đâu, nhiệt độ lúc này càng khiến người ta chịu không nổi mà.
Khi Tống Du Cảnh gặp mặt Tô Yên, chính là lúc này.
Lúc ấy, Tô Yên mới vừa ngủ một giấc tỉnh lại.
Những cảm giác không kiên nhẫn, nóng nảy bực bội trên người đều đã tiêu tan.
Mái tóc màu vàng nhạt mềm oặt.
Tô Yên ngồi ở trên giường bệnh chớp chớp mắt.
Nhìn một người đang ngồi trên ghế, không biết đã xuất hiện từ khi nào.
Tô Yên ngoan ngoãn ngồi thẳng, đôi tay cũng không biết nên để ở chỗ nào.
Cuối cùng, chỉ có thể mềm mại nói một câu
"Anh tới rồi."
Tống Du Cảnh mặc một thân tây trang, áo sơ mi trắng không chút cẩu thả.
Trên gương mặt đẹp trai không có cảm xúc gì.
Đôi mắt đen nhánh nhìn Tô Yên.
Nửa ngày sau mới nói
"Hai chúng ta quen biết sao?"
Tô Yên ngẩn người.
Cúi đầu nhìn chính mình.
Lúc này mới nhớ tới, cô hiện tại đã trọng sinh vào trong thân xác người khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.