Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Hắn lên tiếng
"Còn nữa đâu?"
Tô Yên lại lấy ra 3 viên đưa cho hắn.
Hắn duỗi tay, trực tiếp kéo túi tiền bên hông Tô Yên qua.
Nhìn trong túi tiền không còn kẹo.
Hắn cầm cái túi tiền quơ quơ.
Ngậm ý cười
"Vừa phát bạc, cô liền mua kẹo ăn?"
Tô Yên thanh âm mềm ấm
"Còn chưa có phát bạc."
Tư Đồ Tu nhìn nàng.
Tô Yên lôi kéo, đầu ngón tay nhỏ giữ lấy túi tiền.
Một bộ dạng rối rắm tựa hồ không muốn cho hắn
"Như thế nào? Không cho bổn vương được cái túi tiền này sao?"
Tô Yên hơi mở mắt.
Đây là cường đoạt?
Nhưng, hắn hiện tại là chủ tử của mình.
Tô Yên nhỏ giọng nói
"Thuộc hạ chỉ có một cái túi tiền này."
Nàng không có tiền mua cái mới.
Y phục không có túi, làm thế nào ăn được kẹo?
Hắn hạ mắt.
Nhìn tay nàng.
Làn da nàng rất trắng.
Nhìn thế nào cũng không thấy giống một nữ tử từng chịu đựng gian khổ.
Nhìn kỹ, trên ngón tay còn có vài vết thương nhỏ.
Hắn nhìn vài lần.
Tầm mắt liếc đến một đống hạch đào kia.
Da thịt non mịn thế này, bóp hạch đào hai cái liền xước tay?
Hắn khẽ cau mày một chút.
Hạ mí mắt.
Nháy mắt, trên mặt liền khôi phục bộ dáng thờ ơ, biểu tình vô hại như thường ngày.
Hắn một bàn tay mở túi tiền ra.
Giây tiếp theo liền đem chuỗi vòng Phật ngọc của hắn ném vào bên trong.
Buông tay ra.
Tuỳ ý treo túi tiền ở trên ngón tay Tô Yên.
Tô Yên sửng sốt.
Đây ý là cho nàng sao?
Hắn nhướng mày
"Không phải thiếu bạc sao?"
Tô Yên thành thành thật thật gật đầu
"Phải"
"Chuỗi hạt này rất đáng giá."
Tô Yên mở túi tiền, cẩn thận xem.
"Thuộc hạ có thể đem bán đổi lấy tiền sao?"
Tư Đồ Tu biếng nhác
"Nếu phật châu mất, hẳn là đầu cũng mất theo."
Tô Yên cúi đầu, móc khoá lại túi tiền, treo lại trên dây buộc bên hông.
Nó rất đáng giá, nhưng lại không thể bán.
Không chỉ như thế, nếu làm rơi còn rơi luôn cả đầu.
Nàng như thế nào cảm thấy cái thứ này cũng không phải thứ tốt đẹp gì?
Tuy rằng là thế, nhưng việc Vương gia giao cho, nàng thân là thị vệ cũng nên làm tốt chức trách.
Kết quả là chỉ đành gật đầu
"Thuộc hạ sẽ bảo vệ thật tốt."
Thấy nàng biết điều.
Tư Đồ Tu lúc này mới dời ánh mắt đi.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Nửa ngày sau, hắn ngẩng đầu hỏi
"Đứng ở chỗ này làm gì?"
"Thuộc hạ nên làm cái gì?"
"Hạch đào bóc xong rồi?"
"······ Chưa xong."
"Còn không tiếp tục bóc?"
"À vâng."
Tô Yên đi đến cái bàn trước mặt.
Vừa muốn động thủ.
Người nào đó thanh âm chậm rì rì
"Không được phát ra tiếng."
Tô Yên lại lần nữa nhấc vạt áo lên, tiếp tục bóc hạch đào.
Còn phải để tâm đến vòng Phật ngọc.
Cái đồ vật kia rất dễ vỡ, làm rơi sẽ gặp phải phiền toái.
Mọi người đều nói Tư Đồ Tu quyền cao chức trọng, là phụ tá giữ gìn sự nghiệp của Tân Đế Thiên Thánh quốc.
Nhưng từ khi Tô Yên làm thị vệ bên người hắn, chưa từng thấy hắn thượng triều.
Lâu vậy cũng không đi, triều đình kia không rối loạn sao?
Thỉnh thoảng sẽ thấy có quan viên đến bái kiến hắn.
Hoặc là có vài vị quan văn không phục hắn.
Giáp mặt với hắn liền châm chọc mỉa mai.
Hôm nay lại có một người tới.
Lão nhân gia 70 tuổi, là đương kim nguyên lão chính trực, cẩn trọng đã phục vụ cho 3 triều đại.
Mặc một thân quan bào, giữa buổi trưa đứng ở dưới ánh mặt trời,, chửi rủa một trận trước cửa thính đường.
"Họ Tư Đồ kia, để ngươi đương triều nhiếp chính, cơ nghiệp của tổ tông Thiên Thánh quốc sớm muộn gì cũng có một ngày hủy ở trong tay của ngươi!!"
Tô Yên ôm cơm hộp, ngồi ở bậc thang.
Vị nguyên lão kia đứng không xa chỗ nàng.
Nàng từng miếng, từng miếng ăn.
Không thèm lên tiếng.
Giống như là không nghe thấy gì.
Hôm nay cuối cùng cũng không phải ăn cá.
Nàng muốn ăn nhiều một chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.