Tư Đồ Tu dựa vào trêи người nàng, đầu để ở bả vai Tô Yên.
Cười lên tiếng
"Tống thị vệ ăn nói thật đúng là to gan lớn mật."
Tô Yên nghe xong, lắc đầu.
"Còn tạm."
Nói xong nàng thoáng dùng sức ôm lấy hắn.
Nàng là nữ đế, không có người nào so với nàng có quyền lợi lớn hơn nữa.
Cho nên không tính là to gan lớn mật.
Tư Đồ Tu nhướng mày, nhìn miệng vết thương bị mình cắn trêи người nàng.
Dấu răng đã xanh xanh tím tím, còn mang theo tơ máu.
Hắn thò lại gần hôn một cái.
Thanh âm chậm rãi
"Tống thị vệ đã là đối bổn vương như hổ rình mồi, vậy có một số việc liền phải nói rõ ràng."
Nàng nghi hoặc
"Việc gì?"
"Đồ vật của nàng, đều là của bổn vương. Nếu lại để bổn vương nhìn thấy nàng tuỳ tiện đem đồ của mình cho người khác, bổn vương liền hái cái đầu của nàng xuống."
Ách ······
Cái logic này hình như không phù hợp lắm.
Nhưng mà người nào đó cũng không muốn cho Tô Yên thời gian để tự hỏi.
Trầm thấp ra tiếng
"Đã hiểu chưa?"
Thanh âm kia, ngữ điệu kia, ánh mắt kia, có chỗ nào là dò hỏi, đó là uy hϊế͙p͙.
Tô Yên gật đầu
"Hiểu rồi."
Tô Yên thành thành thật thật ôm hắn.
Nàng như là nhớ tới cái gì
"Vậy Vương Lâm thị vệ ······"
"Vương Lâm lại là ai? Nàng cũng tặng hắn ta túi tiền?"
Tô Yên theo bản năng lắc đầu, chỉ chỉ ra ngoài.
"Cái người quỳ ở bên ngoài kia, là Vương Lâm."
Nàng không đề cập còn tốt, vừa nhắc tới người kia lại làm khẩu khí của Tư Đồ Tu trở nên phá lệ quái quái.
"Như thế nào? Muốn xin cho hắn?"
Tô Yên đang muốn gật đầu, hắn liền không thèm để ý mà nói tiếp một câu
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
"Hiện tại xin sợ cũng đã chậm, phỏng chừng đầu đã rơi. Bổn vương đại phát từ bi, an táng cho hắn, như thế nào?"
Tô Yên trừng lớn mắt
"Chàng ······"
Hắn ngước mắt
"Tống thị vệ vì hắn mà trùng quan nhất nộ*?"
*Trùng quan nhất nộ: "Kiểu như Không sợ chết mà dám đắc tội với quan trên" á mọi người.
Tô Yên lên tiếng
"Thật ra cũng không phải. Hắn cùng ta không có quan hệ gì, chết sống không liên quan tới ta.Chỉ là, ta không hy vọng hắn vì ta mà chết. Sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng."
Thiếu nợ nhân tình gì đó, nàng không thích chút nào.
Tư Đồ Tu bị câu "chết sống không liên quan tới ta" của nàng lấy lòng.
Hắn đứng thẳng người.
Lên tiếng
"Xích Tinh."
"Có!"
Ngoài cửa truyền lại âm thanh cung kính lạnh băng
Tư Đồ Tu
"Thị vệ kia, thả đi."
Xích Tinh đứng ngoài cửa sửng sốt
"Lúc này chỉ sợ đã kéo hắn đến bãi tha ma để chém đầu. Thủ hạ đi nhìn xem."
Nói xong, Xích Tinh đảo mắt liền biến mất.
Nửa canh giờ sau, lúc Tô Yên cùng Tư Đồ Tu cơm nước xong.
Xích Tinh tới báo, người còn sống, đã cứu về.
Nếu là chậm một bước, Vương Lâm sẽ phải chết ở bãi tha ma.
Vương Lâm trở về một hồi, nghe nói bị dọa đến đứng không được, đã về phòng nghỉ ngơi.
Tô Yên cắn đậu hủ.
Đồ ăn trước mặt nàng đã chất thành núi nhỏ.
Tư Đồ Tu không ăn, toàn là gắp cho nàng.
Hắn nhìn qua cũng không đói, hơn nữa còn rất thích thú.
Lần đầu tiên Hắn nhìn Tô Yên ăn cơm đã nhịn không được muốn đút nàng ăn cơm.
Cũng không biết vì cái gì, nhìn nàng ăn cơm, tâm tình thật tốt.
Lúc này, âm thanh của Xích Tinh từ bên ngoài truyền đến
"Vương gia, Ninh Chi cô nương tới."
Tô Yên vừa nghe đến Ninh Chi tới, động tác ăn cơm liền khựng lại, sau đó liền ăn chậm lại.
Nàng ngồi ở chỗ đó không nói lời nào, tiếp tục ăn.
Tư Đồ Tu vẫn chưa trả lời.
Giống như không nghe thấy, liên tiếp gắp đồ ăn cho Tô Yên.
Cho đến khi Xích Tinh lại lên tiếng
"Vương gia, Ninh Chi cô nương nói, có chuyện khẩn cấp cần bẩm báo với ngài."