*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên khom lưng, trực tiếp bế hắn lên.
Đi vào trong phòng.
Nữ nhân Phong Huyền nói, không cần hỏi cũng biết là Lâm Nhu
"Sau đó thì sao?"
Đầu Phong Huyền gác ở trêи vai Tô Yên, ừm, được nàng ôm, cảm giác cũng không tệ lắm.
Nhắm mắt lại, tiếng ho khan không biết đã ngừng từ lúc nào.
Hắn thấp giọng, nói
"Thiếu chút nữa ả liền đưa Phong Huyền đi rồi."
Nói xong, hắn ôm lấy Tô Yên.
"Chủ nhân, Phong Huyền liều chết phản kháng, ả mới không đưa được ta đi."
Phong Huyền nói rất nghiêm túc, như là thể hiện tấm lòng trung thành của mình với Tô Yên.
Tô Yên nghe xong, đáp
"Ừ"
Sau đó đi vào trong phòng, đặt hắn lên giường.
Người hắn lạnh lạnh, nhưng khi ôm lại rất thoải mái.
Chờ đến khi hắn ngồi ở trêи giường, cũng không cho Tô Yên đi.
Lôi lôi kéo kéo cánh tay nàng, trông vô cùng đáng thương.
Cho đến khi Tô Yên nhìn thấy ở cửa có một vũng máu.
Liền quay đầu lại nhìn Phong Huyền
"Chàng bị thương?"
Phong Huyền mờ mịt
"Không có."
Nói xong, nhìn theo ánh mắt Tô Yên liền thấy vũng máu kia.
Phong Huyền nói giọng đương nhiên
"Người bị thương chính là ả, tâm mạch đã bị chặt đứt, phỏng chừng sẽ không sống được bao lâu."
Tô Yên vừa vặn quay đầu lại nhìn hắn
"Sao cơ?"
Nàng chớp chớp mắt.
Vừa nãy nghe hắn nói, cứ tưởng hắn mới là người bị khi dễ, tìm được đường sống trong chỗ chết, cần được bảo vệ.
Mà hiện giờ lại cua gấp không kịp phanh như thế.
Tô Yên trầm mặc nhìn hắn.
Phong Huyền dùng ánh mắt cực kỳ thuần khiết nhìn Tô Yên, duỗi tay ngoắc ngón tay nàng.
"Ả muốn giết ta."
Hắn nói rất chậm, thanh âm còn rất ủy khuất.
Vừa nói vừa lớn tiếng ho khan
Tô Yên vỗ sống lưng hắn.
"Ta không có ý trách chàng."
Phong Huyền nhanh chóng an tâm.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
"Chủ nhân đối với ta thật tốt."
Nói xong liền ôm lấy Tô Yên.
Mới đầu chỉ là không cảm thấy bài xích khi ôm nàng, hoặc là bị nàng ôm.
Nhưng càng ôm lại càng cảm thấy nàng mềm mại ấm áp, ôm rất thoải mái.
Ôm nàng, cảm giác thật sự không tồi.
Ở một nơi khác.
Sâu trong núi của phái Thương Hồng.
Lâm Nhu sắc mặt tái nhợt, tay che ngực, thất tha thất thểu chạy đi.
Quay đầu xác định con quái vật kia không đuổi theo.
Lúc này ả mới đỡ lấy cây đại thụ, phun ra một ngụm máu.
Sau đó quỳ rạp xuống đất, từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Nàng ta vốn dĩ muốn vào trong phòng Tô Yên tìm đá quý.
Nào ngờ, vừa đi vào liền gặp nam tử kia.
Nàng đã gặp qua hắn.
Ở dưới gốc cây hòe ở Di Hồng Viện.
Trong chớp mắt, Lâm Nhu liền xác định nam tử trước mặt này là người ả muốn tìm, vốn là Hung thú thuộc về ả, Cùng Kỳ*.
*Cùng Kỳ: Cùng Kỳ là ác thần thượng cổ của Trung Quốc, có dáng như trâu, ngoại hình như hổ, khoác trêи da lớp lông như nhím, mọc cánh. Cùng Kỳ có tiếng kêu giống chó, ăn thịt người. Nghe nói Cùng Kỳ thường xuyên bay đến những nơi đánh nhau để ăn mũi của người tốt; nếu có người làm việc ác, Cùng Kỳ sẽ bắt dã thú tặng cho kẻ đó, đồng thời cổ vũ hắn làm nhiều chuyện xấu hơn. Cổ nhân cũng hay gọi những kẻ xa quân tử, gần tiểu nhân, hay có ý đồ bất chính là Cùng Kỳ. Về sau "Cùng Kỳ" dùng để ví von những người bội bạc.
This is Chân Thân của anh nhà:))
Thấy hắn bị trọng thương, còn ho khan liên tục.
Nhưng khi hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng ta, tiếng ho kia bỗng nhiên im bặt.
Đôi mắt đen nhánh sâu kín nhìn nàng ta chằm chằm.
Một câu cũng không nói.
Ả vốn nghĩ rằng hắn ở dưới mặt đất cả ngàn năm, hiếm khi được giao lưu với người khác.
Sau đó cũng nhớ ra Cùng Kỳ ít nói, vô cùng lạnh nhạt. Bởi vì vừa mới sinh ra liền bị phong ấn, thế cho nên tâm tính của hắn vô cùng đơn thuần.
Vốn dĩ muốn lợi dụng điểm này để đưa hắn đi.
Kết quả nàng vừa mới nói ra ý đồ của mình liền bị Cùng Kỳ kia một chưởng đánh bay.
Tâm mạch đứt đoạn, không sống được bao lâu nữa.
Nghĩ nghĩ, lại phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng ả sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy đâu.
Sâu trong núi này có một món bảo bối.
Chỉ cần tìm thấy liền có thể cứu mạng nàng ta.
Nghĩ vậy, Lâm Nhu nắm chặt tay, đỡ thân cây đại thụ, tiếp tục lết thân mình đi vào sâu trong núi.
Ở trong viện, nam chủ đại nhân tâm tính đơn thuần của chúng ta còn đang bận ho long trời lở đất, cầu Tô Yên an ủi.
Nhìn bộ dạng đáng thương đó của hắn, nếu không biết, còn tưởng rằng hắn bị Lâm Nhu khi dễ vô cùng thảm.