Này.... không phải là ký chủ bị nam chủ lừa đấy chưa?
Rõ ràng chỉ là một cây cải thìa yếu ớt, sao nháy mắt lại có thể biến thành một tảng đá lớn được?
"Ký chủ, nam chủ hình như rất gầy, sắc mặt tái nhợt."
"Rèn luyện trường kỳ từ nhỏ, cơ bắp sẽ không hiện rõ. Hắn cơm không ăn, lại không chịu ngủ, bị tụt huyết áp nên mới như vậy."
Tiểu Hoa lúc này hoàn toàn trầm mặc. Cho nên, vốn dĩ nam chủ đại nhân không hề yếu ớt?
Không thể, Tiểu Hoa cự tuyệt tiếp nhận sự thật này.
Nhưng mà, theo ký chủ lâu như vậy, ký chủ chưa từng nói dối nó chuyện gì.
Tiểu Hoa trong lòng muốn tan vỡ.
Vì sao nam chủ lại có cái dạng này chứ?
Tiểu Hoa căm giận
"Ký chủ, chị biết rõ nam chủ không hề yếu ớt, vậy sao còn đỡ ngài ấy?"
Nhìn qua sẽ cảm thấy gió thổi một cái liền bay.
Tô Yên nghĩ nghĩ
"Hắn không ăn cơm, sợ hắn sẽ ngã."
Tiểu Hoa không thể phản bác, cuối cùng chỉ nói một câu
"Hừ!"
Thật muốn ký chủ đổi một nam nhân khác. Nhưng, nó biết hy vọng đó quá xa vời mà.
Dọc đường vào trong nhà, không biết từ lúc nào Cố Ngu tự động duỗi tay, từ bị Tô Yên nâng, chuyển sang nắm tay cô.
Hắn cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt, đôi mắt đen nhánh hơi sáng lên, tâm tình tốt hơn rất nhiều so với lúc nãy.
Hắn lại càng thêm nắm chặt tay Tô Yên.
Ừm, chắc chắn cô sẽ không chạy mất được.
Tô Yên vừa bước hết các bậc thang, chuẩn bị bước vào trong nhà liền nghe thấy Tiểu Hoa thông báo
"Chúc mừng ký chủ, ngôi sao thứ hai đã sáng."
Đúng lúc này, trước mặt cô cũng xuất hiện một giọng nói nhẹ nhàng vô cùng cao hứng xen lẫn kinh hỉ
"Tiểu Cố."
Vừa ngẩng đầu lên liền thấy một người phụ nữ mặc một bộ sườn xám màu trắng thêu hoa sen, khoác áo choàng màu hồng được dệt bằng lụa.
Sóng tóc bồng bềnh theo từng nhịp giày cao gót tiến tới trước mặt họ.
Người phụ nữ này bảo dưỡng rất tốt, nhìn rất trẻ, giống như mới chỉ hơn 30 tuổi. Khuôn mặt rất giống Cố Ngu, hẳn là mẹ của hắn.
Bên cạnh vị phu nhân đó còn có một người đàn ông trung niên mặc tây trang, vô cùng xuất chúng.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tư thế kia không giống như thương nhân, mà càng giống quân nhân hơn. Vị này chắc hẳn là cha của Cố Ngu.
Lại nhìn sang bên cạnh, có một cô gái tay chắp sau lưng, mặc một bộ quần áo dài, đeo giày đen bó.
Giữa hai đầu lông mày mang theo anh khí hiên ngang. Vị này chính là chị gái của Cố Ngu, Cố Niệm.
Ba người đứng ở cửa. Tuy rằng chỉ có mẹ Cố là cao hứng gọi tên Cố Ngu còn hai người kia tuy không nói gì. Nhưng trong ánh mắt họ cũng tràn đầy sự cao hứng.
Mẹ Cố muốn tiến lên ôm lấy Cố Ngu nhưng lại không dám. Cuối cùng vẫn đứng im ở đó, cao hứng đến mức luống cuống tay chân.
Lúc này cha Cố mở lời
"Vị này chính là Tô Yên đúng không?"
Tô Yên gật đầu
"Chào bác trai."
Ánh mắt mẹ Cố cũng chuyển sang Tô Yên, vui vẻ nói
"Tô Yên tiểu thư, bác nhận ra cháu, bác rất thích xem phim truyền hình cháu diễn."
Mẹ Cố tiếp đón Tô Yên càng nồng nhiệt hơn.
Cố Ngu đứng bên cạnh nói
"Mẹ, nên ăn cơm."
Mẹ Cố vội vàng gật đầu
"A, đúng đúng đúng, đi nào, chúng ta vào trong nhà ăn cơm."
Nói xong, mẹ Cố lại nói tiếp
"Tiểu Cố, hôm nay làm toàn những món con thích ăn, con nhất định phải ăn nhiều một chút nhé."
Cố Ngu trầm mặc, một câu cũng không nói, giống như không quen biết ba người bọn họ.
Cho đến khi cả nhà cùng ngồi xuống ăn cơm, Cố Ngu vẫn nắm chặt tay Tô Yên, không chịu bỏ ra, cứ như hắn với Tô Yên mới là người một nhà vậy.
Tô Yên nhận ra được cha mẹ và chị gái của Cố Ngu không hề có chút ác ý nào đối với hắn, nhưng Cố Ngu lại không muốn phản ứng lại bọn họ.
Mẹ Cố cao hứng cất lời
"Tiểu Cố, con muốn ăn cái gì? Mẹ nhớ con thích ăn nhất là món salad rau trộn thịt gà xé, còn, còn... cá chỉ vàng, cà chua xào trứng gà..."