Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Không đúng, không thể dùng đến từ "còn sống" để hình dung.
Cô ta rốt cuộc là thứ gì?
Yêu?
Người chết?
Xác chết vùng dậy??
Những điều Tô Yên biết không thể giúp nàng phân biệt được thứ này rốt cuộc là gì.
Nàng đứng đó nhìn những người đã chết.
Tất cả đều bị lột sạch da mặt.
Nàng tiếp tục đi vào bên trong, đi một vòng xung quanh viện, xác định không còn một ai sống sót.
Đến lúc chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên ở trong góc có một thi thể giật giật.
Sau đó rêи rỉ lên tiếng
"Cứu mạng"
Tô Yên dừng bước, đứng im ở đó không động đậy.
Sau đó liền nhìn thấy một thằng nhóc đang cố đẩy những thi thể bên trêи để bò ra.
Cả người nó đều là máu, nó không lớn, khoảng chừng 12,13 tuổi.
Đứa trẻ quỳ trêи mặt đất, sắc mặt tái nhợt, hai mắt rưng rưng
"Chị chị, cầu xin người, cứu... cứu ta với."
Tô Yên chớp chớp mắt, sau đó móc trong túi ra một viên kẹo, bóc ra ăn xong rồi mới nói chuyện
"Ngươi biết đây là đâu không?"
Đối với việc thằng nhóc này mong nàng cứu nó, nàng im bặt không nhắc tới.
Đứa trẻ gật đầu
"Nơi này là thôn Cổ Lĩnh."
Tô Yên lại hỏi
"Vì sao mọi người đều chết?"
Thằng nhóc run rẩy trả lời
"Bởi vì, bởi vì có một yêu quái chuyên lột da người tới đây!.
Ả, ả ta giết rất nhiều người."
Vừa nói, nó vừa run rẩy khóc nức nở, vòng tay ôm lấy hai chân, trông vô cùng đáng thương.
Tô Yên lại hỏi
"Làm thế nào để đi ra được chỗ này?"
"Đi theo hướng tây, cũng có một thôn, nhưng ta sợ người dân ở thôn đó cũng bị yêu quái lột da kia ăn thịt hết rồi."
Tô Yên gật gật đầu.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
"Ừm, ta đi xem thử."
Nàng nói xong, xoay người muốn đi.
Thằng nhóc kia vô cùng sửng sốt
"Chị chị!!! Cầu xin chị mang ta đi cùng!"
Nói xong, liền muốn đứng lên, nhưng hai chân mềm nhũn, lại ngã bịch xuống đất.
Thằng nhóc đành ngồi đó khóc không ngừng, tiếng khóc của nó rất lớn.
Tô Yên nhìn nhìn, nói
"Ngươi là thương tâm hay là sợ hãi?"
Thằng nhóc không nghĩ tới Tô Yên sẽ hỏi nó như vậy.
Nó ngẩng đầu lên
"Chị chị?"
Tô Yên lại hỏi
"Là thương tâm hay là sợ hãi?"
Nó run run
"Sợ hãi, cũng vô cùng khổ sở."
Tô Yên nhìn thoáng qua xung quanh, nghiêm túc nói
"Ta thấy ngươi có vẻ không sợ hãi một chút nào."
Lúc đầu nó khóc không ngừng, nhưng chỉ là vì tất cả những người xung quanh đều đã chết.
Với một người bình thường mà nói, cảnh tượng trước mắt này đủ khiến người ta sợ hãi, buồn nôn.
Nhưng thằng nhóc này chỉ đơn thuần là có chút thương tâm, thương tâm vì bọn họ bị giết.
Đối với cảnh tượng người chết thê thảm như thế này, độ tiếp nhận còn rất cao.
Thằng nhóc tỏ vẻ nghe không hiểu
"Chị chị đang nói cái gì vậy?"
Tô Yên chỉ chỉ chân hắn
"Ngươi sợ tới mức mềm cả chân, hay là không đi nổi?"
Lúc nó vừa có ý định muốn đứng lên, tư thế vô cùng kỳ quái.
Ách.... có chút giống như lúc Tiểu Hồng uốn éo cái thân mình của nó thành hình chữ S mà đi.
Thằng nhóc cúi đầu xuống, cười ha hả
"Ai da, bị phát hiện mất rồi."
Vừa dứt lời, nó liền biến nguyên hình, đôi chân biến thành cái đuôi rắn.
"Tê tê tê tê tê"
Phun lưỡi rắn công kϊƈɦ Tô Yên.
Tô Yên nhìn.
Là loài rắn có độc.
Sau đó nàng lắc lắc cái tay.
Con rắn kia nhe răng nanh có độc ra định cắn Tô Yên, nhưng lại cắn vào một thứ vô cùng lạnh lẽo có hoa văn đen hồng đan xen.
"Bang" một tiếng, Xà Nam bị một vật vô cùng to khoẻ đập ngã dúi dụi trêи mặt đất.
Còn chưa kịp phản ứng lại.
"Bang bang bang" vật kia liên tục đập nó thêm mấy nhát, thiếu chút nữa đập nó tới mức hôn mê luôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.