Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1487: Hoa Bỉ Ngạn ở Minh Giới 12



Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tiểu Hồng nhìn một hồi lâu.

Ơ???

Yên Yên đang hôn môi với người khác?

Tiểu Hồng càng nhìn càng thấy kϊƈɦ động, thế cho nên cái đuôi quăng càng mạnh.

Phần phật, bụi hoa kia đều bị nó phá hỏng, Tiểu Hồng trừng lớn hai mắt cẩn thận nhìn lại.

Chờ Quân Vực hôn đủ rồi, mới ôm lấy Tô Yên, khàn khàn nói

"Con rắn của nàng, có chút ngốc."

Đôi mắt Tô Yên còn vương ánh nước nhìn qua.

Chỉ thấy Tiểu Hồng nửa người nửa rắn đang ở đằng kia vùng vẫy, hai mắt tràn đầy sự hiếu học nhìn nàng ở bên này.

Nàng lên tiếng

"Nó khá tốt."

Vừa mới mở miệng đã bảo vệ nó.

Quân Vực rũ mắt nhìn nàng

"Tốt chỗ nào?"

Giống như chỉ vô tình hỏi.

Tô Yên định nói vận khí của Tiểu Hồng khá tốt, lời còn chưa kịp nói ra, Quân Vực đã đè nàng ra mà hôn, không cho nàng nói tiếp.

Bất tri bất giác, sắc trời đã dần sáng lên, ánh bình minh chiếu xuống.

Tiểu Hồng vẫn đứng đó nhìn, đột nhiên mới sực nhớ đến Xà Nam.

Hơ, nó sẽ không chạy mất chứ?

Tiểu Hồng vô cùng có trách nhiệm, nhanh chóng chạy về kiểm tra, nhìn thấy Xà Nam vẫn còn hôn mê nằm đó liền thở phào nhẹ nhõm.

Vất vả lắm Yên Yên mới giao cho nó một nhiệm vụ, không thể thất bại được.

.....

Ở cạnh núi giả, chờ Quân Vực hôn đủ rồi, Tô Yên mới lên tiếng

"Ta muốn tìm một người tên là Họa Nhu."

Tô Yên biết cô ta không phải là con người, nhưng cũng không biết cô ta rốt cuộc là gì.

Không phải hồn phách, cũng không phải yêu, hẳn là một mảnh hồn bám vào một khối tử thi.

Nàng vẫn nhớ rất rõ, gương mặt Họa Nhu lộ ra xương trắng ởn, không phải là người sống.

Người nào đó mở miệng

"Thôn Cổ Lĩnh, có lẽ ả đang ở trong quan tài."

Tô Yên nhìn hắn

"Chàng biết cô ta sao?"

Quân Vực gật đầu

"Mấy năm trước, ả gặp ta, chắc là cảm thấy ta quá đẹp, trong lòng ghen ghét, muốn lột da ta."

Tô Yên trầm mặc trong chốc lát sau

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Có phải là không thể giết chết cô ta không?"

Quân Vực nhướng mày, mỉm cười

"Sao Tiểu Quai lại biết?"

"Nếu có thể giết chết, chàng sẽ không để Họa Nhu tồn tại."

Nàng nghiêm túc nói ra.

Quân Vực nhéo cằm Tô Yên

"Ở trong mắt Tiểu Quai, ta là người tàn nhẫn như vậy sao?"

"Không chỉ là tàn nhẫn, còn có rất nhiều từ để hình dung chàng nữa."

"Ví dụ như?"

Khuôn mặt Quân Vực còn rất chi là nghiêm túc mà hỏi.

Hắn muốn nghe xem Tiểu Quai đánh giá về mình như thế nào.

Tô Yên nói

"Chàng đối với những người khác đều thích nhổ cỏ tận gốc, không lưu hậu hoạn."

"Vậy ta đối xử với Tiểu Quai như thế nào?"

Tô Yên cúi đầu, xòe bàn tay đếm ngón tay, chậm rì rì nói

"Vô cớ gây rối, càn quấy, không nói đạo lý, ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu vô cùng lớn, lòng dạ hẹp hòi, hay làm nũng, tinh toán chi li, ỷ vào nhan sắc, cố ý dụ hoặc ta, ngang ngược,...."

Nói đến đó, Tô Yên dừng lại.

Quân Vực nghe đến đây, liếc nàng một cái

"Không còn sao?"

Tô Yên lắc đầu

"Còn rất nhiều, ngón tay không đủ để đếm."

Quân Vực nghe xong, chẳng những không thèm sửa, còn càng thêm ngang ngược.

"Tiểu Quai nếu thương ta một chút, có lẽ ta sẽ không như vậy đâu."

"Thương như thế nào?"

Hắn còn muốn nàng đối xử với hắn tốt đến thế nào nữa?

"Tiểu Quai chủ động với ta hơn một chút là được."

Giọng hắn khàn khàn, nghiễm nhiên dời đề tài sang chuyện khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.