"Vậy về sau chàng sẽ sửa lại, sẽ không vô cớ gây rối như trước sao?"
Quân Vực vừa hôn nàng vừa nói
"Ta trước nay chưa từng vô cớ gây rối."
"...."
Quân Vực lại nói tiếp, giọng nói có chút u oán
"Đều là do Tiểu Quai quá hấp dẫn người khác, mỗi lần đều bị người ta nhớ thương."
Nếu hắn không vô cớ gây rối, làm sao cướp được người về?
Làm sao một giây liền có thể đánh bại tình địch???
Làm sao có thể lừa được nàng lên giường???
Tô Yên nghe xong, nhìn hắn.
Cho nên, vẫn là nàng sai sao?
Chớp mắt đã hết buổi sáng.
Đến gần trưa, Quân Vực trở về phòng ngủ, Tô Yên cũng trở về phòng mình.
Thời gian không quá một chén trà, ngoài cửa truyền tới âm thanh.
"Tô Yên cô nương ở bên trong sao?"
Tô Yên mở miệng
"Ta ở đây."
Ngoài cửa truyền đến tiếng cười.
"Tang mỗ có chút chuyện muốn thương lượng với cô nương một chút, không biết cô nương có thể mở cửa không?"
Tô Yên mở cửa ra liền thấy Tang Minh mặc một thân y phục trắng, đứng ở ngoài cửa, tóc đã búi gọn gàng, có chút cảm giác bay bổng thần tiên.
Gã cười, hơi cúi người thi lễ với Tô Yên
"Cô nương"
Tiểu Hoa nhìn hắn.
Tuy rằng là cùng một khuôn mặt, nhưng Quân Vực đại nhân lại có thần tháo khác hẳn.
Tên này... càng giống một kẻ văn nhã bại hoại. Bề ngoài nho nhã, nội tâm bên trong thối nát.
Kỳ thật, Quân Vực đại nhân cũng chính là loại mặt hàng này, nhưng lúc Quân Vực đại nhân ở chung với ký chủ, đều không keo kiệt một chút nào mà dùng gương mặt chói lọi đó tới dụ hoặc ký chủ.
Không thèm kiêng nể gì, vô cùng kinh diễm, mang theo tính xâm lược cường hãn. Giống như một con khổng tước đến thời điểm giao phối sẽ xòe đuôi phô hết mị lực của mình ra.
Ở trước mặt ký chủ, Quân Vực đại nhân chính là như thế đấy, nhất cử nhất động đều muốn câu dẫn ký chủ.
Tô Yên hỏi
"Muốn thương lượng cùng ta chuyện gì?"
Gã tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối.
"Nghe nói hôm qua trong thôn có một gia đình giàu có bị tàn sát, không còn ai sống sót, tin tức này thật khiến người ta rợn người. Vì sự an toàn của thôn, Tang mỗ quyết định truy tìm hung thủ, không thể để ả tiếp tục gây huy hiểm cho tính mạng cho người dân trong thôn được."
Tô Yên không ngờ gã lại có chung mục đích với nàng, cũng muốn tìm Họa Nhu.
Tuy rằng nàng không biết mục tiêu của gã là gì, nhưng cũng không ngại cùng gã tìm Họa Nhu.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Nàng hỏi
"Chúng ta bắt đầu tìm từ đâu?"
Tang Minh suy nghĩ một lát
"Nghe nói những người đã chết đều bị lột da mặt, sợ là hồn phách này oán niệm vô cùng sâu đậm. Gần đây ta vừa nghe qua một chuyện, có lẽ có ích đối với chuyện này."
Tô Yên phối hợp hỏi hắn
"Chuyện gì?"
"Ba năm trước, ở thôn Cổ Lĩnh có một nữ nhân hành sự phóng đãng, câu dẫn không ít nam tử trong thôn, khiến cho người dân phẫn nộ, cuối cùng bị rạch mặt, vứt xuống sông."
Tang Minh lại nói tiếp
"Có lẽ, chuyện bị rạch mặt có liên quan tới chuyện này."
"Vì sao?"
"Vừa rồi xà nhân của cô nương vừa tỉnh. Ta liền dùng chút thủ đoạn, bắt nó mở miệng. Nó nói, từng nghe thấy nữ nhân lột da mặt người xưng tên là Họa Nhu. Họa Nhu này, chính là nữ nhân bị vứt xuống sông ba năm trước."
Tô Yên nghe xong, nhìn về phía cửa, phát hiện không thấy Xà Nam, Tiểu Hồng cũng không biết đã chạy đi đâu.
Nàng hỏi
"Con rắn còn lại đâu?"
Tang Minh nhìn Tô Yên, cười cười
"Cô nương có bằng lòng cùng ta đến thôn Cổ Lĩnh điều tra chân tướng không?"
Tô Yên không trả lời, chỉ hỏi lại
"Con rắn còn lại đâu?"
Cuối cùng, Tang Minh mới chịu nói
"Ta không nhìn thấy."
Tô Yên lúc này mới trả lời câu hỏi của gã
"Hiện tại có thể đi luôn."
"Cô nương có tấm lòng thương người dân trong thôn như vậy, quả thật quá tốt rồi."