Xà Nam nhìn lại thân thể của mình, một thân thương tích.
Nếu mình chạy trốn, con rắn kia không tìm được chủ nhân của nó, có khi nào nó sẽ trở lại tìm mình báo thù không???
Suy nghĩ một lát, Xà Nam mở miệng
"Ta có thể đưa ngươi đi."
Tiểu Hồng ném cái đuôi, khuôn mặt tràn đầy nghi hoặc
"Làm sao ta biết ngươi có dẫn ra đến đúng chỗ hay không?"
Xà Nam vội vàng mở miệng
"Ta trốn không thoát, nếu ta đưa ngươi đi sai chỗ, ngươi có thể giết ta. Ngươi đạo hạnh cao thâm, muốn giết ta dễ như trở bàn tay không phải sao?"
Tiểu Hồng nghe thấy Xà Nam nói nó đạo hạnh cao thâm, đây là khen ngợi nó sao?
Nghĩ vậy, Tiểu Hồng vô cùng cao hứng.
Hahaa, sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên có người khen nó lợi hại.
Tiểu Hồng nghe cái từ "đạo hạnh cao thâm" này, đắc ý đến vẫy vẫy cái đuôi, vô cùng vui sướиɠ, nhìn Xà Nam cũng thuận mắt hơn không ít.
Nó mở miệng
"Được, nếu ngươi đưa ta đi tìm được Yên Yên, ta sẽ không giết ngươi."
Xà Nam lập tức gật đầu, đưa Tiểu Hồng đến thôn Cổ Lĩnh.
....
Ở một nơi khác, mặt trời vừa xuống núi.
Tô Yên và Tang Minh thúc ngựa chạy tới thôn Cổ Lĩnh, thôn nhỏ vây quanh bốn bề là núi, giống như một vùng khép kín lại, người dân quanh năm chỉ sinh hoạt ở chỗ này, hiếm khi có người đi ra khỏi núi.
Tô Yên và Tang Minh vừa đi vào liền nhận được rất nhiều ánh mắt đánh giá của người dân.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Hai người xuống ngựa, buộc ngựa ở bên cạnh cái cây rồi đi vào bên trong.
Có người dân tò mò, tiến lại hỏi bọn họ
"Các ngươi là người ngoài thôn tới đây sao?"
Tang Minh cười gật đầu
"Đúng vậy."
Người kia dùng ánh mắt đánh giá nhìn hai người.
"Các ngươi tới chỗ này có chuyện gì?"
Tang Minh nói
"Chúng ta muốn tìm một người tên Họa Nhu."
Vừa nghe đến cái tên này, sắc mặt của thôn dân đó liền biến hóa, nhăn mày
"Ngươi hỏi người này làm gì? Ả đã chết từ mấy năm trước rồi."
Tang Minh từ trong túi móc ra một thỏi bạc, đưa cho người thôn dân đó, sau đó nói tiếp
"Chuyện này rất khó nói sao?"
Thôn dân đó nhìn thấy bạc, hai mắt sáng quắc, gã sống nhiều năm như vậy, mới chỉ nghe nói đến bạc thỏi, còn chưa tận mắt thấy bao giờ đâu.
Hắn ta dùng răng cắn cắn một chút, xác định là bạc thật, biểu tình nghi ngờ xen lẫn không vui liền biến mất sạch sẽ, vô cùng hào sảng mà nói
"Muốn biết cái gì, hỏi đi."
Tang Minh trầm ngâm một chút, hỏi
"Nghe nói nàng ta bị vứt xuống sông, xin hỏi, vì sao lại như thế?"
Thôn dân thở dài
"Còn có thể vì sao nữa, rõ ràng đã gả đi làm thê tử của người ta, lại còn không biết phân biệt đúng sai mà cả ngày đeo bám dan díu với nam nhân trong thôn. Không những thế, còn thông đồng với người bên ngoài thôn. Quả thực chính là một ɖâʍ phụ. Vô cùng nhục nhã!!"
Nói đến đây, vẻ mặt người đó vô cùng oán giận.
Tô Yên mở miệng
"Cô ta cùng mấy nam nhân dan díu?"
Người thôn dân kia gãi gãi đầu, cười gượng
"Chuyện này, cụ thể ra sao ta cũng không biết, việc này được lão trưởng thôn có tiếng nói đứng ra phán xử. Hôm đó lúc tuyên án vứt ả xuống sông, ta cũng ở đây. Trượng phu của nàng ta cũng ở, nghe nói chính là người trượng phu kia đứng ra làm chứng, tận mắt nhìn thấy, bắt gian tại giường. Chậc chậc chậc!!!"
Vừa nói, thôn dân kia vừa thở dài.
Một lúc sau, hắn lại nói tiếp.
"Hai vị, người trong thôn chúng ta đều rất chất phác, Họa Nhu không phải là người trong thôn chúng ta. Mong hai vị đừng nghĩ người dân trong thôn chúng ta cũng không biết đúng sai giống như ả."