Ban đêm ngồi bên cạnh mộ của người chết, thản nhiên ăn kẹo, trước mắt nàng còn đang có một người và một quỷ đánh nhau, trông vô cùng hài hoà, đẹp mắt.
Không biết qua bao lâu, lúc nàng ăn nốt chiếc kẹo cuối cùng trong túi thì hai người kia cũng kết thúc trận đánh.
Họa Nhu chật vật, không cam lòng, bị Tang Minh tóm gọn.
Nàng ta ra sức giãy giụa, Tang Minh không biết kiếm đâu ra một cái dây xích bằng kim loại, dù Họa Nhu có giãy giụa như thế nào, cũng không thoát nổi.
Hắn lôi Họa Nhu đến trước mặt Tô Yên, nói
"Tô Yên cô nương, người này làm xằng làm bậy, là tai họa của bá tánh, cô nương cảm thấy nên xử trí như thế nào?"
"Ta chưa từng xử trí quỷ hồn bao giờ."
Cho nên, cũng không biết nên làm như thế nào.
Lúc này, Họa Nhu hừ lạnh một tiếng
"Những kẻ ta giết đều là lũ đáng chết."
Lúc nói câu này, trêи mặt cô ta còn xuất hiện chút thống kɧօáϊ, khuôn mặt thiện lương kia dần dần vặn vẹo, không ngừng giãy giụa, đầy vẻ không cam lòng.
Tang Minh giống như không nghe thấy Họa Nhu nói gì, gã lên tiếng
"Có rất nhiều cách để giết chết quỷ hồn, trong đó có một cách là dùng lửa, luyện được chí thuần chi hoả, thì có thể khiến cho quỷ hồn này hoàn toàn tan thành mây khói."
Tô Yên
"Chí thuần chi hoả ở đâu?"
Tang Minh cười mở miệng
"Nếu cô nương muốn, Tang Minh có thể vì cô nương mà đi tìm."
Tô Yên không trả lời, ngược lại ngẩng đầu nhìn sắc trời.
Cuối cùng, hắn đành chọn một thân cây ngồi xuống, sau đó nhắm hai mắt lại.
Họa Nhu nhìn hai người kia, quả thực không thể hiểu được, một giây trước còn đang thảo luận làm thế nào để giết chết ả, một giây sau liền đi ngủ??
Nhìn hai người họ, Họa Nhu có ý định muốn giật đứt sợi dây trói trêи người, nhưng giằng co nửa ngày, sợi dây kim loại trêи tay vẫn không xê xích gì. Không chỉ vậy, mà không biết từ lúc nào, ở cổ chân cũng xuất hiện thêm một sợi dây xích y như sợi trêи tay.
Mà nam nhân vừa nhắm mắt lại ngủ kia lại lần nữa mở mắt ra, đi tới trước mặt Họa Nhu, đánh giá ở từ trêи xuống dưới.
Chớp mắt liền dời tầm mắt, nhìn nữ tử đang dựa vào cây đại thụ nhắm mắt ngủ, tầm mắt sáng quắc, giống như nhìn thấy bảo bối.
Họa Nhu nhìn đi chỗ khác, trong lòng thầm nhủ nam nhân này chắc chắn có bệnh, tinh thần gã có chút không bình thường.
Quân Vực ngồi xổm xuống, vươn một ngón tay ra chọc chọc vào má Tô Yên.
Tô Yên mở to mắt, ánh mắt vô cùng tỉnh táo.
Nàng dĩ nhiên không hề ngủ
Quân Vực cười khanh khách
"Tiểu Quai ~~"
Tô Yên lên tiếng
"Ừm"
___
Ngân Minn: aaaaaaaaaaaa, Kawaiiiiiiiiii, đọc đến đoạn này thấy Quân Vực đại nhân dễ thương ghê >.<