"Họa Nhu kia, chân trước tới cửa nhà ta, còn tỏ ra vô cùng hiền thục, nhưng chân sau vừa ra khỏi liền để giày ở cửa nhà ta. Còn không biết xấu hổ mà cố ý gõ cửa dụ dỗ trượng phu của ta ra ngoài. Ả không hề biết, ta đã nhìn thấy hết mọi chuyện."
Tô Yên nghe xong, hỏi lại
"Ngươi nhìn thấy Họa Nhu?"
"Ta thấy bóng dáng của ả rời đi. Nhưng y phục kia, dáng đi kia, ta khẳng định là ả, không thể sai được."
Triệu nương tử vội vàng nói.
Càng nói, càng thêm thống hận Họa Nhu.
Tô Yên nghe xong, trầm mặc thật lâu.
Tiền nương tử bên cạnh còn bồi thêm một câu
"Đã bị nhốt lại rồi vẫn còn cố tình câu dẫn người khác, làm lão nhà ta chạy đi tìm ả. Ả phóng đãng như vậy, còn không phải dựa vào cái khuôn mặt đó sao? Ả chính là tai họa, làm cho thôn của chúng ta không được an bình!"
Tô Yên nhìn hai phụ nhân kia, lên tiếng
"Rạch mặt Họa Nhu, là hai người làm?"
Nàng bất ngờ nói vậy làm Triệu nương tử hoảng loạn, nhìn về phía Tiền nương tử.
Tiền nương tử khuôn mặt cứng đờ một lát, sau đó rất nhanh chóng liền khôi phục bình thường.
Ánh mắt cô ta sắc như dao nhìn Tô Yên
"Cô nương, nhìn ngươi tuổi tác không lớn, mà bản lĩnh bôi nhọ người khác thật không nhỏ."
"Rạch mặt Họa Nhu, là vì muốn huỷ hoại dung mạo của cô ấy. Phần lớn cái chuyện hủy hoại dung mạo của người khác như thế này, là việc nữ tử thường làm. Nguyên nhân chính là do đố kỵ, ghen ghét."
Tiền nương tử cúi đầu tiếp tục thêu khăn
"Đây là ngươi tự suy đoán, không có chứng cớ gì."
Tang Minh cười mở miệng
"Chờ trượng phu của hai người trở về, hỏi lại một chút chuyện tối ngày hôm đó. Hỏi xem.... hai người các ngươi có ở nhà không, đêm khuya hôm đó nếu không ở nhà thì sẽ đi đâu? Chắc không phải là đi vụng trộm với nam nhân khác đâu nhỉ?"
Lời này thành công làm Triệu nương tử luống cuống
"Ngươi nói ai vụng trộm với nam nhân?! Ả Họa Nhu kia câu dẫn người như vậy, rạch mặt ả xem ả có thể làm loạn được nữa không?"
Vừa dứt lời, Tiền nương tử liền quát lớn
"Triệu gia nương tử!!"
Tang Minh cười nhìn Triệu nương tử
"Nói như vậy, là ngươi thừa nhận, chính ngươi rạch mặt Họa Nhu?"
Triệu nương tử biết mình lỡ miệng, đầu tiên là có chút chột dạ. Nhưng lại nghĩ đến Họa Nhu đã chết, cũng không còn đối chứng nữa.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Hơn nữa, mình không hề làm sai, nhất định phải giáo huấn nữ nhân lắm chuyện kia một chút mới được.
"Đó là tự ả tìm, không trách được chúng ta!"
Lúc này, Họa Nhu tức đến nỗi cả khuôn mặt đều vặn vẹo, gằn giọng
"Các ngươi ác độc như vậy, nên xuống địa ngục bồi ta."
Nói xong, liền muốn động thủ.
Tô Yên nhìn Họa Nhu, nói
"Bọn họ nói cô dùng yếm và khăn tay, cố ý để lại trước cửa, câu dẫn trượng phu của bọn họ."
Họa Nhu kϊƈɦ động
"Ta không có!!"
Cô ta sẽ không bao giờ làm những chuyện trơ trẽn như vậy.
Họa Nhu vô cùng yêu thương kính trọng trượng phu của mình, sao có thể vứt bỏ cuộc sống ngày ngày hạnh phúc để đi làm cái việc phóng đãng như thế??
Tô Yên nói
"Họ cũng không cần phải nói dối."
Họa Nhu càng thêm tức giận, đôi mắt đỏ rực, lên tiếng
"Các ả không nói dối, vậy ta là người nói dối sao??"
Tô Yên lắc đầu
"Bọn họ đều nói không nhìn thấy khuôn mặt người kia, chỉ nhìn thấy bóng dáng. Nhưng lại nói rằng, y phục và dáng đi đều giống cô như đúc. Cô nhớ xem có người nào dáng người tương tự, lại có quan hệ thân thiết với cô không?"
Họa Nhu đang vô cùng tức giận, vậy mà nghe thấy lời Tô Yên nói, cơn giận dần xẹp xuống, im lặng trầm mặc.