Tô Cổ lần này dùng lực, nhân tiện còn đập cho nó hai phát.
Lúc này Tiểu Hoa mới thành thành thật thật.
"Ọe!!"
Bị Tô Cổ quăng đến xây xẩm mặt mày, cảm giác như đang say xe vậy. Nhưng trước đó Tiểu Hồng ăn phải thạch tín, bị tiêu chảy, trong bụng vốn dĩ chẳng còn gì, hiện giờ nó nôn ra, ngoại trừ nước miếng vẫn là nước miếng.
Tuy rằng bị tác dụng phụ, nhưng nhìn qua, Tiểu Hồng đã trở về trạng thái bình thường.
Nó suy yếu ghé vào trong tay Tô Cổ,
"Tê tê tê tê tê"
Vừa mới... nhìn thấy con bướm nhỏ.
"Nhắm mắt lại, không cần nhìn."
Sau đó, Tiểu Hồng ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
Tô Cổ ngẩng đầu lên, phát hiện không thấy Tô Yên và Quân Vực đâu nữa.
Quay đầu nhìn về phía sau, con đường đang sụp đổ dần, đá rơi ầm ầm xuống dưới.
Cúi đầu nhìn, không biết Tiểu Hồng đang nằm trong lòng bàn tay nó đã chạy đi đâu mất rồi.
Mặt đất đang sụp dần, không trung trở nên phá lệ quỷ dị, một vầng trăng tròn đỏ tươi như máu cũng không biết xuất hiện từ lúc nào, treo ngay trêи đầu, nhìn vô cùng dữ tợn.
Chỉ qua vài nhịp thở, mặt đất xung quanh chỗ Tô Cổ đứng đã sụp đổ sạch sẽ, hắn đứng lơ lửng giữa không trung, xung quanh không còn bất cứ vật gì.
Tô Cổ bị giữ lại.
.......
Tô Yên vốn đang đỡ Quân Vực đi vào bên trong.
Đi được một lúc, nàng phát hiện Quân Vực không nói chuyện với mình nữa.
Nghiêng đầu sang nhìn hắn.
Một người mặc y phục trắng thêu hoa văn bằng tơ vàng, da thịt trêи người nứt vỡ, vết thương chằng chịt khắp người, lộ ra một nửa thân thể vô cùng đáng sợ.