Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Trịnh sinn
Beta: Tinh Niệm
Cho đến khi đi ra thang máy cô mới nhớ, lúc mình tới nơi này cũng không có lái xe.
Bước chân khựng lại.
Vừa chuyển đầu, tiếp theo liền bị người ôm lấy.
Trịnh Loan vẫn là người đầu tiên không chịu nổi, hắn hỏi
"Em giận anh?"
Tô Yên không nói chuyện.
Hắn lại nói
"Là bởi vì ngày hôm qua làm em bôn ba cả một ngày, cho rằng anh là cố ý trêu đùa em, cho nên em mới làm bộ không quen biết anh?"
Hắn dùng sức ôm người trong lòng ngực.
Đợi thật lâu sau, cũng không có chờ đến cô mở miệng.
Hắn cúi đầu xem.
Cúi người, mặt đối mặt với cô, vén sợi tóc rũ xuống ra sau tai cho cô.
Hắn nói chuyện thanh âm khàn khàn mang theo vẻ dỗ dành
"Em đừng nóng giận, nghĩ muốn cái gì đều cho em, anh cũng đều là của em."
Tiểu Hoa nghe Quân Vực đại nhân dùng khẩu khí như vậy dụ dỗ người, nhịn không được ực một tiếng nuốt một chút nước miếng.
Ô ô ô, đây quả thực chính là đại sát chiêu.
Này ai có thể đỡ được?
Tô Yên như cũ không có lên tiếng.
Quân Vực muốn thấy rõ đôi mắt Tô Yên, muốn nhìn xem rốt cuộc cô suy nghĩ cái gì.
Hắn dán qua, tới gần gương mặt cô, lẩm bẩm.
"Tiểu Quai vì sao tức giận, em nói với anh được không?"
Toàn bộ bãi đỗ xe đều quanh quẩn giọng nói của hắn.
Hắn phảng phất như đang bàn việc nhà
"Anh bảo An Đồng làm lễ phục cho em, em không thích?"
Tiếp theo, hắn dừng một chút, như là nghĩ tới cái gì
"Hắn khi dễ em?"
Hắn hỏi một câu lại một câu.
Bày ra tư thế nếu Tô Yên không nói, hắn liền không tính toán thả người rời đi.
Tô Yên vẫn trầm mặc.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Nếu không phải chuyện ở thế giới này, vậy là chuyện ở Minh giới sao?
Hắn sờ sờ gương mặt Tô Yên, trêи người cô phiếm lạnh, nhưng mà hắn lại không đem theo áo khoác xuống, thế cho nên đem người ôm càng chặt.
"Anh sẽ cố hết sức, sẽ không làm em lo lắng, chỉ là yêu hồn suy yếu, không chịu khống chế lâm vào ngủ say thôi."
Sau khi hắn bị Tô Yên mang đi, lại lần nữa lâm vào hôn mê, chờ đến khi mở mắt, đã đi tới nơi này.
An Đồng An Túc cầm theo dưỡng hồn dược tới gặp hắn, còn nói nhất định phải đi theo hắn. Như thế, mới để hai người bọn họ lưu lại.
Hắn nhìn Tô Yên do dự trong chớp mắt
"Là nhìn thấy nguyên thân của anh, dọa tới rồi?"
Có lẽ cô là lần đầu tiên nhìn thấy hắn có bộ dáng chật vật như vậy.
Vết thương sâu đến tận xương, toàn thân không có một chỗ nào tốt. Đó không phải chật vật, đó là kinh hãi.
Quân Vực ôm Tô Yên, sờ sờ đầu cô, nói
"Tiểu Quai nếu cảm thấy khó có thể tiếp thu, có thể không đi xem. Ngày sau sẽ khôi phục bộ dáng trước kia."
Tô Yên hơi há mồm, muốn nói chuyện.
Chỉ là cuối cùng lại không nói gì.
Đi vào thế giới này ba tháng, cơ hồ mỗi ngày cô đều sẽ nhớ tới khung cảnh khi ở Minh giới.
Mỗi lần nghĩ đến, tâm giống như là bị châm, bị sát muối.
Hiện giờ nghe chính hắn nói ra, cô càng thêm khó chịu.
Cuối cùng, cô ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.
Nghiêm túc nói
"Em không có quên anh."
Nghe cô nói ra lời này, Quân Vực rốt cuộc cười.
Sống lưng thả lỏng lại
"Còn tưởng rằng Tiểu Quai muốn giận anh thật lâu."
Vừa dứt lời, liền nghe Tô Yên nói một câu
"Quân Vực, em không muốn cùng anh ở bên nhau."
Hắn nghe xong, thân thể liền cứng đờ lại
Nhưng mà thực mau, hắn lại thả lỏng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.