Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Trịnh sinn
Beta: Tinh Niệm
Ôm Tô Yên càng thêm dùng sức, lẩm bẩm nói
"Tiểu Quai, em giận anh cũng không thể nói cái này. Anh sẽ rất khổ sở."
Tiểu Hoa lúc này thở cũng không dám thở mạnh.
Một cái thống tử như nó cũng cảm thấy rất khẩn trương là chuyện như thế nào?
Ký chủ không muốn cùng hắn ở bên nhau?
Là muốn chia tay Quân Vực đại nhân sao??
Cho nên, ký chủ mấy ngày nay càng ngày càng trầm mặc, là vẫn luôn suy nghĩ cái này??
Tô Yên kéo tay hắn xuống, rồi đẩy người khỏi mình.
Cô lại cường điệu một lần
"Em không muốn cùng anh ở bên nhau."
Ngữ điệu cô không hề phập phồng, lãnh lãnh đạm đạm.
Thật giống như là muốn đánh nát sự ảo tưởng dưới đáy lòng Quân Vực.
Cô không có tức giận, cô chỉ là bình đạm tới nói một cái quyết định đã suy nghĩ thật lâu mà thôi.
Cơ hồ là ngay khi cô vừa nói xong.
Khuôn mặt vô biểu tình của Quân Vực trong nháy mắt hiện lên lệ khí, đôi mắt đen nhánh đảo mắt biến thành đỏ như máu.
Hắn nâng mắt lên, đối diện cùng đôi mắt trong suốt của Tô Yên, thở dài một hơi, nói
"Lý do của Tiểu Quai là gì?"
Nhìn qua còn thấy Quân Vực rất có lý trí, chỉ là đôi mắt này có chút không bình thường.
Tô Yên nói
"Rời khỏi anh, em có thể tồn tại. Anh cũng vậy. Hơn nữa sẽ sống được càng tốt."
Bọn họ đều có được năng lực đủ cường đại để có thể bảo hộ bản thân.
Lại không thể hiểu được nhất định phải ở cùng nhau để khiến đối phương mình đầy thương tích.
Hà tất phải thế?
Không ai rời khỏi ai mà không thể sống cả.
Quân Vực cười nhẹ
"Đây là lý do? Tiểu Quai là cố ý chọc tức anh?"
Nói đoạn, hắn muốn kéo tay Tô Yên.
Tô Yên lui sau một bước, né tránh.
Tay hắn khựng ở giữa không trung. Động tác nhìn giống như là tên hề.
Có lẽ trêи thế giới này cũng thật sự chỉ có Tô Yên có thể làm được.
Nói chia tay đều bình tĩnh, bình đạm, một chút cảm tình phập phồng đều không có.
Giống như những yêu thương, những dung túng đối Quân Vực có thể ở trong vòng một giây đồng hồ biến mất sạch sẽ.
Gặp lại, cũng chỉ là một người xa lạ đã từng có một đoạn quan hệ như vậy.
Tô Yên nhìn thoáng qua thời gian
"Nếu không có chuyện khác, em phải đi."
Nói xong, cô xách váy, cũng không quay đầu lại mà xoay người rời đi.
Nhưng mà Quân Vực sao có thể cứ như vậy để cô đi?
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tay Tô Yên bị giữ chặt.
Lực đạo kéo cô thực nhẹ, chỉ cần cô thoáng dùng sức, liền có thể tránh thoát ra.
Nhưng là cô vẫn là dừng lại, hỏi
"Còn có chuyện gì khác sao?"
Quân Vực đỏ mắt nhìn cô, yết hầu lăn lộn
"Có"
"Chuyện gì?"
"Muốn hôn em."
Nói xong, Tô Yên đã bị đè ở trêи tường.
Lực đạo hắn cực kỳ lớn, gắt gao ấn cô.
"Ưm."
Một bàn tay hắn ôm eo cô, một bàn tay chống vách tường.
Lực đạo kia, như là hận không thể muốn đem cô bóp nát.
Một trận hôn kịch liệt kéo ra tại góc trong bãi đỗ xe ngầm.
Khi Tô Cổ lái xe đi vào bãi đậu xe, trong lúc vô tình nhìn thấy được cảnh tượng như vậy.
Hắn không muốn xem, nhưng là hai người bọn họ ở cửa thang máy hôn, động tác còn kịch liệt như vậy, nghĩ thôi cũng thấy khó.
Tô Cổ có bằng lái sao?
Đương nhiên không có.
Thẻ căn cước của hắn năm nay mới 17 tuổi.
Nhưng là Tô Cổ lái trộm nha.
Một chút cũng không sợ bị mấy anh cảnh sát bế đi.
Một đường từ biệt thự chạy đến nơi này, thậm chí còn rất thuận lợi ngừng xe. Sau đó, lẳng lặng chờ đợi hai người kia hôn xong.
Tô Cổ nhắm mắt lại.
Chậc.
Không thấy nha, không thấy gì hết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.