Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Trịnh sinn
Beta: Tinh Niệm
Mà một bên khác, An Đồng cùng An Túc cảm nhận được hơi thở dao động của thiếu chủ, đồng thời chạy tới bãi đỗ xe ngầm.
Leng keng.
Thang máy mở ra trong nháy mắt, liền nhìn thấy thiếu chủ đang cưỡng hôn Chủ Thần người ta.
Hai người vốn dĩ hùng hổ xuống dưới, kết quả đều sững sờ ở chỗ đó.
Hôn thì cũng thôi đi, thiếu chủ nhà bọn họ còn đè nặng người ta ở đằng kia hung hăng vừa hôn vừa nói
"Thu hồi lời em vừa mới nói đi, anh coi như cái gì cũng chưa nghe được."
Tô Yên không trả lời, thiếu chủ nhà bọn họ liền dùng tay niết cằm người ta.
Bắt buộc người ta đem lời nói thu hồi.
An Đồng ho khan một tiếng.
"Thiếu chủ ······"
Trước công chúng, thiếu chủ ở thế giới này là người có thân phận.
Tới tới lui lui ở nơi nhiều người này, mặt mũi cũng nên giữ.
Nhưng mà, cũng không biết Tô Yên nói cái gì, khiến thiếu chủ tức đến đôi mắt đều thành màu đỏ.
Hai người ở kia giằng co.
Cho đến khi Tô Yên lại nói một lần nữa
"Em không muốn cùng anh ở bên nhau."
Nghe đến đây, lời nói An Đồng tới bên miệng lại nuốt xuống.
Gắt gao ngậm miệng, không cho mình phát ra âm thanh, hắn thậm chí hối hận vừa mới mở miệng kêu thiếu chủ.
Vốn dĩ tưởng hai người đang ve vãn đánh yêu.
Kết quả, là ở kia giận dỗi nháo chia tay.
An Đồng dời mắt.
Tuy rằng, hắn cực kỳ tán đồng Chủ Thần này rời khỏi thiếu chủ.
Nhưng, rời đi với tiền đề là đừng dây đến người vô tội.
Quân Vực vừa giận lại bực.
Cuối cùng lộ ra nụ cười, giận đến tức cười.
Hắn đè nặng Tô Yên, môi dán ở bên tai cô, lẩm bẩm một câu
"Được, anh đồng ý."
Nói xong, hắn cắn cổ Tô Yên một ngụm.
Cho đến khi nghe được cô rêи đau đớn mới buông ra, đứng lên.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Sửa sang lại một chút áo sơ mi, giống như cái gì cũng chưa phát sinh, xoay người đi vào thang máy.
Hắn vẫn luôn hạ mắt, gương mặt kia tinh xảo quý khí như lúc đầu, nốt ruồi ở đuôi mắt dưới ánh đèn lay động.
Quay đi cũng nhìn Tô Yên một cái.
An Đồng cùng An Túc tất nhiên là cũng đi theo thiếu chủ nhà bọn họ.
Bãi đỗ xe ngầm chỉ còn lại một người Tô Yên.
Tô Cổ đi xuống xe, tới chỗ Tô Yên.
Cô đứng ở trong góc, sờ cổ mình một chút, có vết máu.
Bị sứt da rồi.
Người này cao hứng cũng cắn, không cao hứng cũng cắn.
Ngón tay có thể rõ ràng sờ ra một loạt dấu răng ở trêи.
Cô sửa sang lại một chút quần áo.
Trêи khuôn mặt lãnh đạm của Tô Cổ rốt cuộc xuất hiện một biểu tình khác.
Hắn hỏi
"Chia tay?"
Tô Yên ngẩng đầu, có vẻ lúc này mới phát hiện Tô Cổ đã đến.
Cô gật đầu
"Ân"
Tô Cổ ngẩng đầu nhìn thang máy đã dâng lên cao.
Sau đó hắn gật đầu
"Tôn trọng quyết định của chị."
Sau đó lại nói
"Phòng ở đã bố trí tốt. Em mang chị đi xem."
Tô Yên ngồi trêи xe Tô Cổ, dọc theo đường đi Tô Yên một câu đều không nói, còn thực nghiêm túc nhìn phía trước.
Nếu là ngày thường, cô nhất định đã sẽ nói cái gì vị thành niên không có bằng không cho phép lái xe các kiểu.
Chỉ là hiện tại cô đang đang xuất thần cũng không biết suy nghĩ cái gì,.
Lúc này trời đã tối, trêи đường không có xe, Tô Cổ lái xe đi nhanh, một đường đi về phía đông.
Nửa giờ sau, chạy đến một khu biệt thự.
Dừng trước một tòa nhà tinh xảo, cao ba tầng, trước cửa còn trồng không ít hoa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.