Chờ bác sĩ đi ra khỏi văn phòng, An Đồng cũng ra ngoài sắp xếp mọi chuyện, Trịnh loan rút tay mình về, nói
"Tô phó tổng vội như vậy thì không cần ở chỗ này quan tâm tôi."
Tô Yên không nói chuyện, đứng ở chỗ đó chờ.
Trịnh loan tới gần cô, tầm mắt sâu kín
"Tô phó tổng hà tất phải như vậy?
Dù cho cô ở chỗ này cùng hắn bao lâu, hợp đồng kia cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi gì.
"Dù sao hiện giờ chúng ta cũng không có quan hệ gì. Cô cũng không có gì lý do ở lại đây nữa."
Tô Yên nhìn cánh tay hắn đã được bác sĩ băng bó xử lý xong, hiện giờ còn đang chườm lạnh.
Cô mở miệng
"Bác sĩ nói miệng vết thương của anh không chỉ bị phỏng một lần."
Vừa nói, vừa muốn cầm túi chườm đá giúp hắn.
Rõ ràng, đồng chí Trịnh Loan cũng không muốn phối hợp.
Hắn câu môi cười lạnh
"Nếu đã không phải một lần bị phỏng kia tạo thành, vậy càng không có quan hệ gì cùng cô. Tô phó tổng đã vội như vậy, hà tất đem thời gian của mình đặt trêи người tôi?"
Cô nhíu mày càng ngày càng chặt, trong lòng càng rối loạn.
Nhìn hắn thật lâu, cô nói
"Vậy anh dưỡng thương cho tốt."
Nói xong, đưa túi chườm đá trong tay cho hắn. Sau đó xoay người liền rời đi, chỉ để lại Trịnh loan sống lưng cứng đờ đứng ở chỗ đó.
Hắn nhìn bóng dáng Tô Yên rời đi, không nói một lời.
Đi đến cửa bệnh viện, Tô Yên dừng bước chân lại.
Cô nhíu mày, liên tiếp xoa ngực. Tay nắm chặt, cỗ bực bội kia càng ngày càng lợi hại.
Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Tiểu Hoa nhìn bộ dáng này của ký chủ, nhịn không được phóng mắt lên không trung.
Là trời sắp mưa sao?
Không đúng a.
Ánh nắng tươi sáng, vạn dặm không mây, không có khả năng trời sẽ mưa a.
Tiểu Hoa do dự một lúc, phân vân giữa ký chủ đang sợ hãi hay là quan tâm, nó vẫn là lựa chọn vế sau đi.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Nó mở miệng
"Ký chủ, chị cảm thấy chỗ nào không thoải mái sao?"
Thật lâu sau, Tô Yên cũng không quay đầu nữa mà đi tiếp.
Ngồi trêи xe taxi, cô nhắm mắt lại, cảm giác có chút tốt lên, lúc này mới nói
"Ngực đau."
Tiểu Hoa nhịn không được nói
"Thân thể chị có phải mắc bệnh rồi hay không? Muốn đi kiểm tra một chút không??"
Tô Yên lắc đầu
"Không có việc gì, chỉ cần không nhìn tới hắn, không nghĩ tới hắn liền sẽ không đau."
Cô xoa nhẹ trong chốc lát.
Cùng Tiểu Hoa nói chuyện, lực chú ý chuyển dời đi, hình như tim có chút bớt đau, mày đang nhíu chặt cũng dần dần buông ra.
Thực mau, Tô Yên đã trở lại công ty, tiếp tục hoàn thành việc của mình.
Trịnh Loan rời đi, chỉ còn lại mình An Túc ở đằng kia duy trì đại cục.
Bỗng nhiên thấy Tô Yên trở về, An Túc như suy tư gì.
Hắn nói
"Tô chủ tịch, chuyện này tôi cần đáp án của Trịnh chủ tịch. Đến lúc đó, dù cho kết quả thế nào, đều sẽ báo cho ngài."
Tô chủ tịch miễn cưỡng duy trì ý cười.
Ông ta tự mình tới, thế nhưng còn bị thả bồ câu, Trịnh Loan này rốt cuộc là tuổi trẻ khí thịnh, không biết nặng nhẹ.
Nếu là hợp đồng này được ký kết còn tốt, nếu là không được thông qua......
Trong mắt ba Tô hiện lên một tia âm trầm.
Tô gia ở thành phố X triển lâu như vậy, ngành sản xuất châu báu còn là top đầu, nếu là hắn muốn ở thành phố X vòng qua Tô thị mà vẫn tiếp tục hoành hành, quả thực nằm mơ!
Chờ ba Tô ra khỏi phòng, những người còn lại cũng chuẩn bị rời đi.
An Túc nói
"Không biết Tô phó tổng có thể lưu lại một chút không. An Túc có chút lời muốn nói riêng cùng Tô phó tổng."
Tô Vũ nghe thấy lời này, ngón tay gắt gao nắm chặt văn kiện.
Người tập đoàn K này một người hai người đều rất coi trọng Tô Yên.
Chị ta có tài đức gì? Nếu là so về năng lực, cô không hề kém hơn so với Tô Yên.