Theo lý trí mà nói, việc này đã không quan hệ gì với cô, cô không cần đi xem hắn.
Nhưng là cô không khống chế được chính mình, muốn tận mắt nhìn thấy hắn không có việc gì.
Nếu là lúc ban đầu Tiểu Hoa sùng bái ký chủ, có đánh chết nó cũng không tin ký chủ từ trước đến nay luôn làm việc dứt khoát, thế nhưng cũng sẽ có loại rối rắm không biết nên làm cái như lúc này.
Năm phút sau, Tô Yên lấy ra một tấm danh thϊế͙p͙ lần trước Tô Cổ cho cô.
Bấm dãy số trêи đó, gọi qua.
Thực mau điện thoại bên kia có người nhận
"Xin chào."
Giọng nói ôn hòa lại quen tai, là An Túc.
Tô Yên câu đầu tiên là
"Tôi là Tô Yên, tôi không biết nhà của Trịnh loan ở đâu."
Đầu kia sau khi trầm mặc ba giây, nói ra một cái địa chỉ.
Tô Yên hỏi
"Hắn thế nào? Khá hơn chút nào không?"
An Túc thong thả mở miệng
"Còn sống."
Nói xong câu này, hắn liền cắt đứt điện thoại.
Tô Yên nghe xong, sửng sốt trong chốc lát.
Sau đó chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, có vẻ không còn nóng nảy như trước.
Cô xoa ngực, hình như đã thoải mái chút.
Lúc này Tiểu Hoa nói
"Ký chủ, hắn không có việc gì, chúng ta còn đi xem sao?"
Tô Yên chậm rì rì gật đầu
"Đi"
Nửa giờ sau, Tô Yên cầm theo một đống đồ bổ, đứng ở trước mặt một căn phòng.
Đứng một lát cô mới ấn chuông cửa.
Đi ra mở cửa là An Đồng.
Khi An Đồng nhìn thấy là Tô Yên, đầu tiên là sửng sốt. Sau đó, bài xích cùng chán ghét trong mắt càng đậm hơn so với trước kia.
Hiện giờ, Tô Yên ở trong mắt An Đồng chính là một yêu nghiệt, là một họa thủy, chuyên môn gây tai họa cho thiếu chủ nhà bọn họ.
An Đồng thật sự là không muốn mở cửa cho Tô Yên.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Hắn nhíu mày
"Thiếu chủ mỗi lần gặp cô đều xui xẻo một lần, Chủ Thần đại nhân không phải đã chặt đứt quan hệ cùng thiếu chủ? Cần gì phải tới nơi này làm gì?"
Tô Yên bị hắn nói cho sửng sốt.
Có lẽ là lời hắn nói quá đúng, thế cho nên cô không có phản bác.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Hoa nhìn thấy ký chủ hiện lên vẻ do dự quẫn bách như vậy.
Cô đứng ở chỗ đó, giống như tự hỏi lý do mình xuất hiện ở nơi này.
Cuối cùng, cô nói
"Tôi sẽ không đi vào. Mấy thứ này, cho hắn đi."
Nói xong, Tô Yên bồi thêm một câu
"Nếu là không dùng đến, có thể ném đi."
Nói xong, cô nhìn thoáng qua căn phòng, sau đó xoay người rời đi.
"Từ từ."
Một giọng nói gọi Tô Yên lại.
Bước chân cô dừng một chút.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa sắt mở ra.
Là An Túc.
An Đồng cũng không có ngăn cản động tác của An Túc. Dù cho An Túc không gọi hắn cũng sẽ gọi.
An Đồng nhịn không được liếc mắt về căn phòng phía sau mình.
An Túc ôn hòa nói
"Tô Yên tiểu thư không muốn vào nhà ngồi một lát sao?"
Tô Yên lắc đầu
"Không được."
An Đồng nói đúng. Là cô nói muốn tách ra, vậy nên không thể lại đi gặp hắn được.
Dù cho trong lòng muốn thấy hắn, cũng không thể.
Về sau sẽ quen thôi
Nói xong cô liền đi, lúc này An Túc lập tức nói
"Tô Yên tiểu thư vẫn là tiến vào nhìn một lát đi. Tiền trị liệu thuốc men, cũng nên tổng kết một chút."
Hắn thực vụng về lấy cớ giữ lại cô.
An Túc có vẻ rất muốn để cô đi gặp Trịnh loan.
Tô Yên đứng ở chỗ đó, suy nghĩ một hồi lâu, sau đó gật đầu
"Được"
Đồng ý xong, cô cầm theo đồ bổ đi vào.
Tiểu Hoa tấm tắc hai tiếng.
Không nghĩ tới có một ngày tình cảm của ký chủ lại chiến thắng lý trí.
Nếu như lúc này ký chủ có thể sử dụng lý trí tự hỏi, khẳng định cô sẽ không vào.