Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Hỏi
"Chúng ta có nên giúp một chút hay không?"
Tiểu Hồng nghe xong, ánh mắt liền sáng lên
Cất giọng vui vẻ giòn tan
"Ngươi đồng ý cho ta dùng đuôi rắn di chuyển sao?"
Tô Cổ nhìn Tiểu Hồng, trêи mặt không có cảm xúc gì.
Hắn buông ly nước trong tay xuống, một tay cầm dao, một tay cầm dĩa, từng chút một cắt miếng bò bít tết.
Thành thục cắt ra năm phần bò bít tết còn chút đỏ đỏ.
Dao nĩa cọ xát với đĩa phát ra âm thanh "kít kít".
Tô Cổ nhìn chằm chằm vào mặt Tiểu Hồng, lên tiếng hỏi
"Đuôi rắn ăn ngon hơn, hay là thịt bò ăn ngon hơn?"
Tiểu Hồng vừa nghe xong, vội vàng rụt chân xuống dưới gầm bàn, muốn giấu đi.
Sau đó, tiếp tục cúi đầu ăn miếng bò bít tết.
Không cho nó dùng đuôi rắn thì thôi, lại còn muốn ăn cả cái đuôi của nó.
Đương nhiên cái đuôi rắn của nó lợi hại hơn bò bít tết nhiều.
Tiểu Hồng thầm cân nhắc trong lòng.
Sáng sớm hôm sau, Tô Cổ và Tiểu Hồng đi học.
Trước khi đi, Tô Cổ nói với Tô Yên
"Giữa trưa hôm nay chị có thể tới gặp bọn em không?"
Tô Yên sửng sốt
"Gặp nhau sao?"
Nói xong, Tô Yên nhìn thoáng qua đồng hồ
"Buổi tối chúng ta sẽ gặp lại nhau mà."
Cho nên, sao lại phải gặp giữa trưa?
Tô Cổ lên tiếng
"Áp lực học tập ở cao trung rất lớn. Yêu cầu người giám hộ quan tâm đến cảm thụ của người được giám hộ nhiều hơn một chút."
Tô Yên hỏi lại
"Mấy giờ?"
"Mười một rưỡi."
"Ta sẽ cố gắng!"
"Em sẽ gọi điện thoại cho chị."
"Được."
Hai người hẹn xong, Tô Cổ liền dắt tay Tiểu Hồng đi ra ngoài, đi học bằng xe buýt.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tô Tiểu Hồng vẫy vẫy tay với Tô Yên, dùng giọng nói trẻ con của nó chào tạm biệt Tô Yên
"Yên Yên, hẹn gặp lại ~~"
Nói xong, liền dùng đôi chân ngắn chạy theo sau Tô Cổ.
Tô Cổ chân dài, hắn đi một bước bằng Tô Tiểu Hồng đi hai bước. Thế cho nên, phải chạy chậm mới đuổi kịp bước chân Tô Cổ.
Vốn dĩ, chân của nó còn chưa quá linh hoạt.
Chạy chạy, liền vấp ngã.
Tô Tiểu Hồng thở hồng hộc, nhìn Tô Cổ căm giận
"Không muốn đi học!"
Sau đó, nó cúi đầu nhìn đôi chân ngắn ngủn của mình.
Nghĩ trong lòng, sớm muộn gì nó cũng sẽ có một đôi chân dài. Đến lúc đó nó sẽ làm cho Tô Cổ phải chạy theo chân nó.
Tô Cổ đi chậm lại một chút, lên tiếng
"Muộn học rồi."
Tô Tiểu Hồng bực mình nhỏ giọng nói thầm
"Ta vốn không muốn đi học, là ngươi nhất định bắt ta phải đi học."
Rõ ràng nó muốn đi bắt bướm.
Tô Cổ nghe thấy nó nói thì thầm.
Sắc mặt lạnh nhạt.
Khom lưng, một tay xách cặp cho Tô Tiểu Hồng, một tay bế Tô Tiểu Hồng lên.
Một đường ôm nó tới trạm xe buýt.
Tô Tiểu Hồng được Tô Cổ bế lên, tâm tình tốt hơn một chút.
Rốt cuộc không phải dùng chân đi nữa.
Tô Tiểu Hồng ôm cổ Tô Cổ, lắc lắc đôi chân ngắn nhỏ, nhìn qua thật nhàn nhã.
Nhìn ra được, tình huống này không phải là lần đầu tiên xảy ra.
Tô Cổ lên tiếng
"Cặp sách đựng cái gì?"
Tô Tiểu Hồng vui vẻ trả lời
"Chocolate, dâu tây bọc chocolate, xoài bọc chocolate."
Một cặp sách toàn chocolate, trách không được càng ngày Tô Tiểu Hồng càng mập.
Tô Cổ ôm Tô Tiểu Hồng đến trạm xe buýt.
Sau đó, liền nghe thấy âm thanh kϊƈɦ động của không ít nữ sinh
"Đúng đúng đúng, chính là hắn, mỗi ngày đều thấy hắn cùng em trai ngồi xe buýt đi học."
"Oa, thật đẹp trai a, em trai nhỏ cũng thật đáng yêu."
"Tớ đã nói rồi, bảo cậu tới trạm xe buýt nhìn hắn, cậu còn không chịu đi. Hối hận chưa hả?"
"Đây là em trai ruột của hắn sao? Thật giống như nhân vật manga anime a."
"Ha ha ha ha ha."
Xung quanh truyền tới tiếng bàn tán và tiếng cười thẹn thùng của đám nữ sinh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.