Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Nữ nhân chỉ có thể ở nhà giúp chồng dạy con.
Ở thời đại này, những nữ nhân khác cho dù đánh cược đi chăng nữa cũng sẽ không có vận may trời cho.
Chính mình chiếm tiện nghi thì im lặng thành thành thật thật mà làm việc đi.
Cứ một hai phải lôi ra khoe trước mặt tất cả mọi người.
Hà tất phải thế?
Tô Yên vừa dứt lời, trêи mặt Tống Trinh không còn một chút ý cười nào nữa.
Khí thế quanh thân Âu Dương Du càng thêm cường đại, sắc mặt lạnh băng.
Tô Yên lên tiếng
"Nếu không còn việc gì khác, bổn cung đi trước."
Nói xong, nàng thoáng nhìn qua Trương Khắc đang nằm cuộn tròn trêи mặt đất, nói
"Thân thủ như vậy, không hiểu rốt cuộc bao năm qua ngươi sống sót trêи sa trường kiểu gì?"
Tô Yên tỏ vẻ nghi ngờ.
Tiểu Hoa nhỏ giọng nói
"Ký chủ, có phải chị quên rằng thể lực của chị.... ừm.... rất khủng bố hay không vậy? Đâu có ai đánh lại được chị đâu!!"
Tô Yên bừng tỉnh.
Sau đó lại lãnh đạm nhìn Trương Khắc, nói thêm một câu
"Ngươi còn có thể."
Nói xong, nàng liền xoay người rời đi.
Tiểu Đào đi theo phía sau Tô Yên, trái tim kϊƈɦ động muốn nhảy ra ngoài.
Không còn bất kỳ từ gì có thể hình dung tâm trạng hiện tại của Tiểu Đào,
Công Chúa điện hạ thật sự quá uy vũ đi.
Lúc đó, Tiểu Đào thật sự còn cảm thấy dù có là Trấn Nam Vương Âu Dương Du tướng quân cũng thua kém Công Chúa điện hạ nhà mình.
Âu Dương Du nhìn theo bóng lưng Tô Yên rời đi, không nói một câu. Nhưng đôi mắt lạnh băng của hắn lại nhìn Tô Yên nhiều hơn một chút.
Đại khái là hắn chưa bao giờ nghĩ tới, nữ nhân này lại có thân thủ lợi hại như vậy.
Tuân Cảnh lên tiếng
"Hôm nay xem như đã được lĩnh giáo võ công hạ binh của tướng quân. Nếu ngày nào đó có cơ hội, ta cũng muốn lĩnh giáo một chút."
Với biểu hiện của đám người Trương Khắc hôm nay, lại nghe Tuân Cảnh nói như vậy, rõ ràng là châm chọc.
Nhưng từ trong miệng hắn lại không nghe ra chút khinh thường nào, ngược lại cũng chỉ là một câu nói khách sáo mà thôi.
Âu Dương Du im lặng nửa ngày, hai tay chắp sau lưng, lên tiếng
"Chắc chắn phụng bồi."
······
Tô Yên đi ra khỏi quân doanh, thấy đường núi phía trước gập ghềnh liền dừng chân.
Nàng có chút hối hận.
Nhẽ ra nên chờ bọn họ ra cùng.
Vậy là phải đi bộ xuống núi sao?
Nàng thì chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng còn Tiểu Đào.
Vừa nghĩ, Tô Yên vừa nhìn sang tỳ nữ đứng bên cạnh.
Cái thân thể nhỏ bé này, sợ khi xuống đến chân núi cũng bị phế mất rồi.
Đang nghĩ ngợi, phía sau lưng truyền tới âm thanh của xe ngựa.
Lục lạc phát ra từng tiếng leng keng, leng keng vui tai.
Tô Yên quay đầu lại, liền thấy Kim Nhất đang điều khiển một chiếc xe ngựa.
"Hu..."
Kim Nhất dừng xe ngựa.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Sau đó, nhảy xuống xe, mở miệng
"Công Chúa điện hạ, Vương gia cho mời."
Không biết vì sao, thái độ của Kim Nhất đối với Tô Yên tốt lên không ít.
Ít nhất thời điểm nhìn thấy Tô Yên sẽ không nhăn mày nhăn mặt tràn đầy cảnh giác nữa.
Tô Yên lên xe, vén rèm lên.
Nhìn thấy Tuân Cảnh một thân y phục trắng ngồi trêи đệm mềm, cánh môi gợi lên, đôi mắt đen nhánh nhìn Tô Yên.
Lên tiếng
"Công Chúa điện hạ thật oai hùng, Tuân mỗ thực sự bội phục."
Tô Yên nghe hắn nói chuyện, nhưng mắt lại nhìn tay hắn.
Túi hạt giống hoa hướng dương còn bị hắn cầm trong tay, không có chút khách khí nào mà bóp bóp cái túi.
Tuân Cảnh lên tiếng
"Công Chúa điện hạ, mời ngồi."
Tô Yên ngồi xuống, xe ngựa bắt đầu di chuyển.
Đi được một lúc, Tô Yên nói
"Kim trâm của ta, chàng có phải nên trả lại cho ta không?"
Tuân Cảnh cười
"Kim trâm? Kim trâm nào?"
Tô Yên thấy hắn trở mặt không chịu nhận, trầm mặc.
Sau đó, đáp lại một câu
"Chàng nói sẽ trả lại cho ta."
Tuân Cảnh hạ mí mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.