Sứ thần Giang Lan quốc nhìn Tô Yên, trêи mặt mang theo chút kiêu ngạo
"Công Chúa điện hạ."
Vừa nói, vừa cúi người hành lễ với Tô Yên, kính rượu.
Tô Yên nhìn một cái.
Gật đầu đáp lại, sau đó nói
"Bổn cung không uống rượu."
Sứ thần sửng sốt một chút.
Khâm sai bên cạnh cười ra tiếng
"Công Chúa điện hạ thật sự rất xinh đẹp, có thể cùng ngài liên hôn, thực sự là phúc khí của Kim Vĩnh quốc."
Tô Yên liếc hắn một cái, cũng không nói lại một từ.
Những võ tướng xung quanh từ bốn phương tám hướng la hét, cười nói ầm ĩ không ngừng truyền đến tai nàng.
Càng nghe, càng khiến nàng thêm bực bội.
Nàng khẽ nhíu mày, nhìn sắc trời bên ngoài.
Trời giống như lại sắp mưa rồi.
Khâm sai đại thần cười ha ha, lên tiếng
"Vốn dĩ Hoàng đế bệ hạ còn lo lắng tình cảm giữa Công Chúa điện hạ và Trấn Nam Vương bất hòa. Hiện giờ thần thấy, có lẽ không giống như vậy."
Tô Yên nhìn hắn.
Vị khâm sai này vì muốn hoàn thành nhiệm vụ Hoàng đế giao, điều gì cũng dám nói ra.
Khâm sai bưng chén rượu lên, cất lời
"Đã vậy, thần chúc Công Chúa điện hạ và Trấn Nam Vương Tướng quân phu thê tình thâm, trăm năm hòa hợp."
Tô Yên trầm mặc.
Trấn Nam Vương bên cạnh cũng trầm mặc, sắc mặt lạnh lùng, không nói một lời.
Khâm sai vừa nói xong, tất cả mọi người đều im lặng.
Hắn ta có chút xấu hổ, nụ cười tiêu chuẩn trêи mặt gã có chút méo mó.
Sứ thần Giang Lan quốc nhăn mặt.
"Công Chúa điện hạ ở đây chịu nhiều ủy khuất như vậy sao?"
Không khí trong thính đường càng lúc càng xấu hổ.
Sứ thần Giang Lan quốc lại nói tiếp
"Nếu Kim Vĩnh quốc không muốn hòa thân với Giang Lan quốc chúng ta, vậy thì nói thẳng ra là được, hà tất phải để cho Công Chúa điện hạ của chúng ta chịu nhiều khuất nhục như vậy?"
Vị Khâm sai kia vội vàng lắc đầu
"Không dám, không dám. Sao lại có chuyện như vậy được?"
Hắn vốn muốn nói Giang Lan quốc chỉ là một quốc gia nhỏ bé chật hẹp, Tô Yên cũng chỉ là một Công Chúa hòa thân.
Nếu đã xác định gả đi, chính là bát nước đã hất ra ngoài, Giang Lan quốc lấy quyền gì mà quản nhiều như vậy?
Còn chạy đến địa bàn của Kim Vĩnh quốc đòi công bằng?
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Nếu vào thời điểm khác, Công Chúa chịu ủy khuất, Giang Lan quốc bọn họ cũng không dám làm căng, chỉ có thể nín nhịn vào trong.
Nhưng hiện tại, gần đây Kim Vĩnh quốc chinh chiến, hao tổn nhiều nguyên khí, đang trong thời gian nuôi quân.
Xung quanh còn nhiều đại quốc đang nhăm nhe xâm lược, như hổ rình mồi.
Dù đã đả thông quan hệ với Giang Lan quốc, cũng không thể cường ngạnh như trước.
Cuối cùng, Khâm sai đại thần mang trêи mình sứ mệnh được Hoàng đế bệ hạ giao phó.
Dù thế nào cũng phải cho Giang Lan quốc một công đạo.
Ý tứ chính là, dỗ ngon dỗ ngọt được vị Sứ thần này quay trở về, không được phạm sai lầm.
Chính vì thế, nên mới có chuyện này.
Vị Khâm sai đại thần này cũng mặc kệ quan hệ giữa Tô Yên và Âu Dương Du có tốt thật hay không.
Quan trọng nhất là, chỉ cần diễn cho vị Sứ thần này cảm thấy quan hệ giữa phu - phụ tương lai này rất tốt.
Lúc đầu Khâm sai đại thần xác thực là muốn tiến hành theo cách này, nhưng hiện tại xem ra không ổn rồi.
Bởi vì hai người trước mặt hắn, một câu nói thôi cũng lười diễn.
Từ khi bước vào thính đường, đừng nói là nói một câu, một ánh mắt giao lưu Tô Yên cũng không thèm nhìn tới Trấn Nam Vương.
Còn không bằng một người ngoài như Tuân Cảnh Vương gia, ánh mắt nhìn Công Chúa điện hạ vô cùng dịu dàng ôn nhu.
Thế này, thế này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Thậm chí Khâm sai đại thần đã tưởng tượng ra cảnh bản thân sẽ bị chịu phạt như thế nào sau khi hồi kinh vì không hoàn thành được việc Hoàng đế bệ hạ giao phó.
Buồn bực uống liền hai chung rượu.
Đúng lúc này, một thị vệ chạy xồng xộc tới.
Quỳ một chân, hai tay ôm quyền
"Tướng quân, Phó tướng Tống Trinh đã ngất xỉu rồi."
Ánh mắt Âu Dương Du lạnh như băng
"Mời đại phu."
Người kia do dự, rồi nói tiếp
"Tống Phó tướng nói, không chấp nhận khám đại phu."