Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1651: Sủng phi hắc hóa 59



Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tuân Cảnh duỗi tay, nhéo Tô Yên cằm.

"Nghĩ hoa hướng dương? Nhìn thấy hoa hướng dương trong viện, nàng nghĩ tới nơi nào sao?"

"Ừm, nhớ tới vườn hoa ta trồng ở phủ Trấn Nam Vương."

Nàng vừa dứt lời, Tuân Cảnh liền nhìn nàng chằm chằm cả nửa ngày.

"Rất nhớ?"

"Không."

Nàng cũng chỉ là nhìn thấy chậu hoa này, liền nghĩ tới vườn hoa đó mà thôi.

Tuân Cảnh giống như đang suy tư điều gì

"Hoa hướng dương ở phủ Trấn Nam Vương, nên nhổ đi rồi."

Tô Yên nghi hoặc

"Hửm?"

·········

Biệt viện phủ Trấn Nam Vương.

Âu Dương Du đứng ở cửa biệt viện, nhìn cả một vườn hoa hướng dương nở rộ.

Lá cây xanh um, hoa vàng rực rỡ, lấp đầy toàn bộ mảnh đất trống khi trước.

Vừa đẩy cửa ra, nhìn thấy vườn hoa hướng dương này liền cảm thấy trong lòng sáng ngời, tinh thần thoải mái vô cùng.

Hắn đứng im đó nhìn.

Phát hiện ra vườn hoa hướng dương này, là ngẫu nhiên.

hắn vô tình đi qua nơi này, vô tình đẩy cửa bước vào đây, vô tình nhìn thấy vườn hoa hướng dương đang nở rộ dưới ánh mặt trời.

Âu Dương Du chắp tay sau lưng, trong đầu hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của nữ nhân kia.

Nàng là người thần kỳ nhất mà gã từng gặp.

Một nữ nhân mà có thể lấy cứng chọi cứng, dùng quyền cước đả thương được hắn.

Thậm chí làm hắn cảm thấy có chút áp lực vô hình.

Trận chiến trong ngày mưa hôm ấy, khắc sâu trong trí nhớ của hắn.

Cũng đại khái bởi vì trận chiến ấy, khiến cho Âu Dương Du có chút hối hận đã nhường vị Vương gia kia.

Hắn chưa bao giờ gặp qua một người nào như vậy cả.

Trong người có võ công, lại không hề có lấy một chút sát khí.

Âu Dương Du càng nghĩ, sắc mặt càng thêm lạnh lùng.

Nhìn vườn hoa hướng dương nở rộ.

Nhưng mà.....

Nếu được chọn lại, hắn cũng vẫn sẽ lựa chọn như vậy.

Một nữ nhân và mười dặm Thanh Châu.

Bên nào nặng, bên nào nhẹ, trong lòng hắn hiểu rõ.

Đang nghĩ ngợi, phía sau lưng truyền tới âm thanh của nữ tử

"Tướng quân."

Tống Trinh mặc một bộ váy màu hồng, ánh mắt tràn đầy ái mộ nhìn về phía Âu Dương Du.

Âu Dương Du quay lại, nhìn nàng ta.

Ánh mắt Tống Trinh vô tình đảo qua vườn hoa hướng dương phía sau lưng Âu Dương Du.

Thân thể nháy mắt cứng đờ.

Gắt gao nắm chặt khăn lụa trong tay.

Nụ cười trêи mặt cũng trở nên vô cùng khó coi.

Âu Dương Du hờ hững lên tiếng

"Có việc gì?"

Giọng nói không có một chút tình cảm nào của Âu Dương Du ngay lập tức khiến cho Tống Trinh khôi phục tinh thần.

Nàng ta vội vàng nói

"Tướng quân nói, người nguyện ý cưới ta sao?"

Tống Trinh đã gầy ốm hơn trước rất nhiều.

Da bọc xương, tựa như chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua sẽ bay mất.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Âu Dương Du nhìn đi chỗ khác.

"Ngươi nhất quyết muốn gả cho ta?"

Câu nói này của Âu Dương Du, làm thân thể Tống Trinh run rẩy.

Nhưng nàng ta vẫn cắn răng gật đầu

"Vâng, nếu không phải Tướng quân, Tống Trinh thà rằng chết đi còn hơn."

Âu Dương Du lại nói tiếp

"Bổn vương chưa bao giờ có ý định đón dâu. Trong lòng cũng chưa từng có bất kỳ ai."

Hắn nói đã quá rõ ràng rồi.

Âu Dương Du gã không hề thích Tống Trinh.

Đã vậy, còn muốn gả sao?

Tống Trinh bóp chặt khăn lụa trong tay, nàng ta chỉ cảm thấy vườn hoa hướng dương phía sau lưng Âu Dương Du vô cùng chói mắt.

Tống Trinh gật đầu

"Thuộc hạ minh bạch."

Vẫn muốn gả sao?

Đương nhiên phải gả.

Gả cho Âu Dương Du, là mộng tưởng cả đời này của nàng.

Tống Trinh tồn tại, là để gả cho Tướng quân Âu Dương Du.

Cho dù Âu Dương Du có thích nàng hay không.

Nàng cũng phải trở thành Vương phi của Âu Dương Du.

Âu Dương Du một thân áo đen, càng thêm cô lãnh.

Không biết qua bao lâu, Thượng Vận thành lại tiếp tục mưa dầm liên miên.

Gia chủ của Tống gia đi tới trước cửa thư phòng của Âu Dương Du quỳ xuống.

Cầu xin hắn hãy tới gặp mặt Tống Trinh, nói nàng ta sắp không xong rồi.

Tống Trinh đã nhiều ngày không chịu ăn uống.

Kiên quyết nếu không gả được cho Âu Dương Du, thì sẽ chết.

Âu Dương Du nhìn vào nữ nhân trước mặt mình.

Rõ ràng là Phó tướng đã cùng hắn xông pha chiến trường giết giặc, nhưng không hiểu sao lại càng lúc càng cảm thấy xa lạ.

Nàng ta cũng đủ tàn nhẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.