"Không chơi vui mà có thể ở bên ngoài lắc lư mười ngày?"
Tô Tiểu Hồng nhìn mình lại lần nữa biến sạch sẽ.
Nó từ bồn tắm chạy ra ngoài.
Trêи người trơn bóng.
Nó nói
"Ta đi tìm ngươi, nhưng không tìm được!"
Tô Cổ nhìn nó
"Đi chỗ nào tìm?"
"Câu lạc bộ đêm."
Nghe còn có vẻ rất ủy khuất nha.
Tô Cổ nhìn nó, cả nửa ngày cũng không nói chuyện.
Lúc sau mới nói
"Ngươi sao lại dơ như vậy?"
Nói đến chuyện này, Tiểu Hồng bắt đầu ấp úng.
"Ta, ta nhìn thấy có rất nhiều rắn lăn lộn trong bùn đất."
Tô Cổ nghe
"Ân?"
Nó cũng không muốn, chỉ là nhìn thấy có rất nhiều rắn lăn lộn trong bùn, cảm thấy chơi cũng vui, bèn đi vào chơi một trận mới làm bản thân dơ hề hề như vậy.
Tô Cổ lãnh đạm mở miệng
"Khi nào loài rắn các ngươi cũng có loại yêu thích này? Ta nhớ rõ, lăn lộn bùn, đó là lươn."
Tô Tiểu Hồng nhỏ giọng nói
"Ta gặp được chính là nó nha."
Tô Cổ lấy khăn tắm treo ở bên cạnh bao lấy Tiểu Hồng, bế nó ra ngoài
"Xem ra, ngươi cùng đám lươn kia chơi thực vui vẻ."
"Mới không phải, bọn chúng nói ta lớn lên kỳ quái, còn muốn đuổi ta đi, bọn chúng mới kỳ quái đâu."