Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Tinh Niệm
Tô Yên nhìn một chút, sau đó liền đặt champagne ở trêи bàn.
Uống thứ này, có khi cô thật sự ở trêи đất bằng biến thành cá ngủ chết mất.
Hoắc Từ nhìn động tác của cô, liền bưng một ly nước trái cây ở bên cạnh, đưa cho cô.
Lúc này đây cô rất phối hợp uống lên.
Hoắc Từ nhìn cô nghiêm túc uống nước trái cây, dựa tới gần, cúi đầu hỏi
"Uống ngon không?"
Tô Yên đang muốn nói chuyện, thì nghe bên cạnh truyền đến tiếng la
"A!"
Một ly champagne đang bị hất hướng tới Tô Yên.
Hoắc Từ tay mắt lanh lẹ, ôm chặt Tô Yên vào trong lòng ngực, chất lỏng trong suốt văng đầy thân hắn.
Lạch cạch một tiếng, chén rượu rơi xuống trêи mặt đất, vỡ năm xẻ bảy.
Thẩm Mỹ Đồng đỡ cái bàn, khó khăn lắm mới đứng vững, nhìn qua như là đã chịu kinh hách.
Cô ta nhìn trêи người Hoắc Từ không ngừng có rượu chảy xuống.
Đầu tiên là sửng sốt, sau đó nắm chặt tay.
Bỗng nhiên hướng sang bên cạnh, chất vấn cô gái đang mặc váy trắng
"Triệu Tường Vi! Cậu vì sao đẩy mình??"
Triệu Tường Vi bất thình lình bị nói làm cho sững sờ ở chỗ đó, cả nửa ngày cô mới tìm về giọng nói của mình
"Mỹ, Mỹ Đồng, cậu đang nói cái gì a, mình không có đẩy cậu."
Thẩm Mỹ Đồng hai mắt đỏ bừng
"Nếu không phải cậu, mình sao sẽ biến chật vật như vậy??"
Triệu Tường Vi bị cô ta nói làm cho không biết làm sao
"Mỹ Đồng, cậu rốt cuộc đang nói cái gì a."
Bên này giằng co, một người lửa giận hừng hực, một người không biết làm sao.
Mặt khác bên kia, Tô Yên nhìn toàn bộ phía sau lưng Hoắc Từ đều ướt đẫm.
"Anh có mang theo quần áo khác tới không?"
Tô Yên hỏi nghiêm túc.
Hoắc Từ nhéo nhéo tay cô,
"Không có việc gì."
Nói đoạn, hắn cởi áo khoác ra.
Triệu Tinh Thần nhìn động tĩnh bên này truyền đến, chạy tới xem.
Liền thấy được một màn Hoắc Từ chật vật.
Hắn tấm tắc hai tiếng, nói
"Đi cùng tôi, trêи xe tôi còn có một bộ quần áo."
Hoắc Từ vốn dĩ muốn kéo Tô Yên cùng đi, nhưng là nhìn cô mặc đồ mỏng như vậy, bên ngoài vào lúc này, thời tiết sớm đã lạnh.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Kết quả là buông lỏng tay ra
"Ở chỗ này chờ anh."
Tô Yên gật gật đầu.
"Ân"
Hoắc Từ cũng không lo lắng để Tô Yên một mình ở nơi này sẽ xảy ra chuyện.
Thân thủ kia của cô, hắn cũng đã nhìn qua.
Cô gái của hắn chỉ là lớn lên đáng yêu, khi động tay chân······ càng đáng yêu.
Hoắc Từ vừa rời khỏi, Thẩm Mỹ Đồng liền ngừng lại, không còn mạnh mẽ lên án Triệu Tường Vi như vừa nãy nữa.
Thẩm Mỹ Đồng nhìn chằm chằm Tô Yên.
Trong ánh mắt còn nồng đậm ghen ghét.
Hồi lâu sau, Thẩm Mỹ Đồng cầm lấy một ly champagne uống một ngụm.
"Tôi không nhìn ra được cô tốt hơn tôi ở chỗ nào?"
Tô Yên nhìn cô ta.
"Vu oan hãm hại, cô giỏi hơn tôi."
Vừa nói xong, tức khắc Thẩm Mỹ Đồng lại bùng lên phẫn nộ
"Cô!!"
Cô ả gắt gao nắm chặt ly champagne.
Nhưng cuối cùng vẫn là có chút kiêng kị, chỉ đành lạnh lùng nhìn Tô Yên một cái, xoay người rời đi.
Thẩm Mỹ Đồng đi rồi, đám người vừa mới tụ tập ở bên này cũng chậm rãi tản đi.
Chỉ để lại Triệu Tường Vi choáng váng, đến bây giờ còn chưa không có phục hồi tinh thần.
Đại khái là chưa bao giờ nghĩ tới Thẩm Mỹ Đồng sẽ đối với mình như vậy đi.
Cô ấy đem chuyện này, tất cả đều vu oan tới trêи đầu mình.
Triệu Tường Vi nửa trái tim đều lạnh, đứng ở chỗ đó nhìn vụn thủy tinh rơi đầy đất.
Mặt khác một bên, Hoắc Từ cầm áo khoác của Triệu Tinh trở về.
Ân, hắn đã rời đi lâu như vậy, Tô Yên khẳng định sẽ nhớ hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.